Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 1633: Thua, lại thua rồi.

Diệp Thiên Dật cũng choáng váng luôn rồi.
Có một câu nói, trong hoàn cảnh bình thường, dù ngươi là ai, nếu ngươi xuất hiện, thì Diệp Thiên Dật vẫn là muốn giáo huấn một chút.
Nhưng cô gái này lại giống hệt Thi Gia Nhất, khiến Diệp Thiên Dật tò mò ruốt cuộc nàng là người như thế nào, trong này nhất định phải có nguyên do khủng bố gì đó.
Cho nên, Diệp Thiên Dật thật lòng muốn Vương Kình Phu dừng tay!
Thế nhưng, người anh em này càng đánh càng hăng?
“Ta cho ngươi đứng lên à?”
Vương Kình Phu nhìn thấy Y Thất Nguyệt bò dậy từ phía bên kia, hét lớn một tiếng, rồi lại một quyền giáng xuống.
Diệp Thiên Dật: “.....”
Y Thất Nguyệt: “.......”
Mọi người: “.......”
Y Thất Nguyệt cũng ngốc luôn rồi!
Mẹ ơi, lớn từng này tuổi rồi, nàng chưa từng bị đánh như thế này bao giờ, mặc dù không bị thương, nhưng cũng thật chật vật.
Không đúng, Y Thất Nguyệt cũng cảm thấy chính mình phải chăng có chút đường đột.
“Dám bất kính với Tiên Nhân, bản Kình Phu sẽ đánh ngươi! Hừ!”
Lần này Y Thất Nguyệt rút kinh nghiệm rồi, nàng dùng tốc độ vượt qua cảnh giới của Vương Kình Phu tránh đi! Không đọ sức cùng hắn nữa.
“Ơ kìa, ngươi lại còn dám trốn?”
Vương Kình Phu gầm lên một tiếng.
Diệp Thiên Dật: “...... ’
“Được rồi, dừng lại đi!”
Diệp Thiên Dật thản nhiên nói một câu.
Lần này, Vương Kình Phu cảm thấy Tiên Nhân đúng là muốn hắn dừng tay thật, vì thế hắn dừng tay.
Y Thất Nguyệt thật sự tức đến muốn khóc.
“Hu hu hu hu!”
Sau đó, nàng “khóc thật to”, chạy tới bên Diệp Thiên Dật, ôm chân Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật:???
Mọi người:???
“Bản tiên nữ bị người của ngươi đả thương rồi, bồi thường, nếu ngươi không bồi thường, bản tiên nữ không để ngươi yên, hu hu huhu......”
Mọi người: “......”
Diệp Thiên Dật: “......”
“Đền, ta đền.”
Diệp Thiên Dật bất đắc dĩ nói.
Cô gái này có tính cách cũng không khác gì Thi Gia Nhất!
Rốt cuộc là ai!
Sau đó, Diệp Thiên Dật lấy nhẫn không gian ra đưa cho nàng.
Y Thất Nguyệt vội vàng đưa tay chộp lấy, xem xét một chút, sau đó lại ôm chân Diệp Thiên Dật.
“Không đủ....”
Diệp Thiên Dật: “......”
Diệp Thiên Dật lại đưa nàng mấy cái nhẫn không gian nữa.
“Thế này đã đủ chưa?”
Nàng tủi thân khịt khịt cái mũi nhỏ, đứng lên.
“Đi, Nguyệt Nhi, bản tiên nữ mang ngươi đi phát tài!”
Sau đó, Y Thất Nguyệt nghịch nghịch tóc tung tăng rời đi.
Mọi người:???
Không phải chứ........
Đi rồi? Sao cứ thế đã đi rồi?
Ngươi không phải quận chủ sao không? Không phải ngươi muốn bắt người đang lừa đảo sao? Ngươi thế mà lại đi rồi?
Diệp Thiên Dật nhìn lướt qua những người của Cửu Kiếm tông.
ừng ực.....
Bọn họ nuốt một ngụm nước miếng.
“Ta... chúng ta chỉ là muốn xem một chút, nếu mạo phạm, thật sự tạ lỗi, đi!”
Báo Cửu Kiếm hành lễ, sau đó dẫn người vội vàng rời đi!
Những người khác cũng đều rời đi!
“Tiên Nhân, Kình Phu cáo lui.”
Vương Kình Phu hành lễ, sau đó cung kính rời đi.
“Ngươi thu tên đan gem này cũng thật đáng đồng tiền bát gạo nha.”
Tô Mi Nhi nhịn không được nói.
“Ta đều bị dọa rồi được chưa?”
“Chỉ có điều..... nàng là ai?”
Tô Mị Nhi nhíu mày hỏi.
Tô Mị Nhi biết Thi Gia Nhất, các nàng đã gặp qua!
Diệp Thiên Nhất lắc đầu, “Ta không biết, cho nên ta phải nhìn kỹ chân tướng rồi nói, không vội, trong này nhất định có nguyên do nào đó, nói không chừng nàng là chị em song sinh với Thi bảo bảo? Dù sao......”
Dù sao, lúc Diệp Thiên Dật mới sinh ra đã là người của thượng vị diện, sau bởi vì vài nguyên nhân mà bị đẩy xuống hạ vị diện, vậy thì Thi Gia Nhất có thể hay không……
........
Dưới chân núi, đám người Lạc Linh Lung vừa tới, đã thấy đoàn người giải tán.
“Các hạ, trên núi đã xảy ra chuyện gì? Xảy ra như thế nào?”
Lạc Long Hải chạy nhanh hỏi.
Báo Cửu Kiếm liếc mắt nhìn bọn họ một cái, sau đó, chấp tay chào Lạc Linh Lung: “Thì ra là Lạc cô nương, hân hạnh! Mới vừa rồi trên núi......”
Nghe hắn nói, bọn họ thật ra cảm thấy bình thường.
“Đã nói rất nhiều lần, vị Tiên Nhân này quả thật không phải phàm nhân, vì sao không tin chứ? Quận chủ đại nhân nàng......”
“Quận chủ đại nhân không sao.”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!”
Phía sau, Mộc Linh Nhi đi tới dưới chân núi.
“Các vị đợi đã.”
Nghe thấy vậy, mọi người liền đứng lại.
“Sứ giả có lời gì muốn nói sao?”
Lạc Long Hải cung kính nói với Mộc Linh Nhi.
“Thầy nói, sáng sớm mai, thầy sẽ ngồi luận Đạo một lần duy nhất. Khi đó, các ngươi có thắc mắc gì về võ công thì có thể hỏi thầy. Tất nhiên, đỉnh cấp cường giả cũng có thể đến, nhưng đến lúc đó, thầy sẽ chọn người có duyên hơn để trả lời, quá trình trả lời những người khác cũng đều có thể nghe, chính là đều có thu hoạch.”
Mộc Linh Nhi nói xong thì đi lên trên núi.
Xôn xao...
Những người khác náo động.
“Này... so với lời Tiên Nhân nói thì không có gì khác cả, Tiên Nhân vì lợi ích của thiên hạ, hiện tại, còn giúp chúng ta giải đáp thắc mắc, phải biết rằng, đối với võ giả mà nói, có thể ngộ đạo sẽ có thể tăng cảnh giới, thậm chí là đắc đạo!”
“Ngày mai xem cho kỹ, đây là cơ hội của mỗi người chúng ta, nếu có thể đắc đạo thì quả là kinh thiên động địa! Đồng thời cũng là để Tiên Nhân chứng tỏ bản lĩnh của bản thân.”
“Ta đoán Tiên Nhân hoàn toàn không nghĩ đến việc chứng tỏ bản thân, đây là điều hắn muốn làm, Tiên Nhân quả thực đều nghĩ cho chúng ta hết thảy, tồn tại bực này, còn có người hoài nghi động cơ của hắn, thật sự, làm cho người ta lạnh tâm, từ hôm nay trở đi, nếu ai còn hoài nghi Tiên Nhân ở trước mặt ta, ta là người thứ nhất liều mạng với hắn.”
“Hơn nữa còn nói cái gì? Đỉnh cấp cường giả cũng có thể tới? Các vị, vậy ngày mai nếu có đỉnh cấp cường giả vì Tiên Nhân mà sinh ra những thay đổi bất ngờ không thể tưởng tượng nổi, hẳn là sẽ không còn ai nghi ngờ?”
Phượng Thiên Dương ngưng mắt, nói: “Các ngươi tưởng dễ như vậy sao? Đỉnh cấp cường giả, có người nào là nhận thức kém về thế gian này?”
Hắn tin hay không là một chuyện, nhưng hắn vẫn rất ghen tỵ.
.......
Hai giờ sau......
Cửa sòng bạc thành Thiên Dương.
Y Thất Nguyệt nâng đầu, cố gắng không cho nước mắt chua sót chảy xuống.
Nàng gằn từng tiếng, thì thào nói:
“Nhìn lại quá khứ, chí cao, chí lớn, muốn sánh ngang thần, nhìn về hiện tại, tâm ý khó bình, tiên nữ tóc trắng, trống rỗng... bi ai!
Y Thất Nguyệt không thể hiểu được, tại sao! Tại sao nàng luôn thua!
“Quận chủ, hết rồi, không còn sót lại chút thiên địa linh vật nào, càng không thể đi bán cho nhân tộc đổi tiền.”
Nguyệt Nhi tủi thân nói.
Y Thất Nguyệt thở ra một hơi, nói: “Không sao, chỉ là gần đây thời vận không tốt thôi.”
“Nhưng..... Quận chủ thời vận không tốt cũng đã nhiều năm rồi.”
Y Thất Nguyệt vò đầu bứt tóc.
“Nói cũng lạ, chẳng lẽ toàn bộ may mắn của bản tiên nữ đều dùng để cai quản quận Tiên Nữ? Đáng hận, đáng hận!”
Sau đó nàng như muốn phát điên.
“Nhưng không sao, bản tiên nữ đã thua nhiều lần rồi, chẳng phải đã đến lúc kiếm nhiều tiền sao? Bây giờ chỉ cần có tiền, bản tiên nữ sẽ làm lại, nhất định được!”
Y Thất Nguyệt nói xong, ngồi xổm tại đó tủi thân.
Nhưng là, thực sự không có tiền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận