Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 1644: Thị nữ?

Diệp Thiên Dật cũng không biết làm sao cả.
Tính tình hắn không phải là rất tốt, hắn là đang giả vờ thành một người cao thâm khó lường, vờ làm một cao nhân không dễ dàng bị dao động bởi bất cứ việc gì.
Nhưng mà có gì nói đó, tính tình Diệp Thiên Dật đúng thật là khá tốt, việc khiến hắn có thể tức giận cũng không nhiều, đặc biệt là hiện tại trên người Diệp Thiên Dật còn có lực lượng Tu La, nên hắn cần giữ cho tâm trạng thoải mái.
“Có chuyện gì vậy?”
Diệp Thiên Dật vừa đi về phía trước vừa nói.
Cô gái này, tính tình y hệt Thi Gia Nhất.
Móe thiệt chớ.
Ngươi nhìn xem, người khác đối với hắn thái độ vô cùng cung kính, em gái này vừa đến đã kéo tay người ta, cái này ngươi kìm được sao?
Chẳng lẽ Y Thất Nguyệt nghĩ hắn là tên háo sắc?
“Hì hì hì... cũng không có chuyện gì lớn, chính là... bổn tiên nữ muốn đi theo Tiên Nhân.”
Diệp Thiên Dật: “.......”
Đi lên phía trên, Diệp Thiên Dật ngồi ở phía trên ghế đá, Mộc Linh Nhi châm trà cho bọn họ.
“Ồ?”
Diệp Thiên Dật nhấp một ngụm trà, nhìn Y Thất Nguyệt.
“Hì hì.”
Y Thất Nguyệt cười hì hì ngồi cạnh Diệp Thiên Dật, khuỷu tay chọc học Diệp Thiên Dật.
“Ai nha, bổn tiên nữ biết Tiên Nhân ngươi hẳn đã biết trước.”
“Vẫn là ngươi nói đi.”
Diệp Thiên Dật biết cái rắm ấy.
“Cũng được, chính là ngươi xem, hai cô gái này xinh đẹp như vậy, còn cô bé kia cũng rất dễ thương, các nàng đều đi theo Tiên Nhân, thì bổn tiên nữ cũng không kém nha, khuynh quốc khuynh thành, chim sa cá lặn, còn đẹp hơn so với hai nàng, trừ bỏ khoản ‘tâm hồn’ không được ‘to’ như các nàng, còn lại các mặt khác đều không kém nhỉ?”
Diệp Thiên Dật: “......”
Diệp Thiên Dật uống một ngụm trà không nói gì.
“Còn có Nguyệt Nhi, đây là thị nữ của bổn tiên nữ, nàng và ta đều là Nhân tộc, không phải Yêu tộc, cũng rất xinh đẹp nha, trắng trẻo xinh xắn.”
Y Thất Nguyệt túm Nguyệt Nhi tới bên người.
Diệp Thiên Dật đương nhiên là biết, xác thật đều rất xinh đẹp.
“Này, Tiên Nhân ngươi xem, vốn dĩ ngài đã có vài thị nữ xinh đẹp, nay lại có thêm bổn tiên nữ, mang ra ngoài vô cùng có mặt mũi nha.”
“Ngươi là muốn làm thị nữ của bổn tọa?”
“Vâng vâng, còn có Nguyệt Nhi nữa.”
Y Thất Nguyệt gật đầu liên tục.
“Ha ha, ngươi chính là quận chủ.”
“Chức quận chủ chó má, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, bổn tiên nữ... hic hic..”
Y Thất Nguyệt tủi thân khịt khịt mũi.
“Bổn tiên nữ thật là thê thảm mà, từ nhỏ không có người thân, một người khắp nơi bôn ba, thật vất vả mới tốt lên một chút, lại bị đưa tới Chú Lôi Yêu Vực này làm Quận chủ, không cho bổn tiên nữ rời đi, bổn tiên nữ không có tự do, một người không có tự do có còn là con người sao?... Vậy thì còn sống làm gì? Hic hic....”
Nàng ở đó thể hiện ra vẻ vô cùng khổ sở.
Sau đó Y Thất Nguyệt nước mắt lưng tròng khẽ nhìn Nguyệt Nhi.
“Nguyệt Nhi, khóc đi chứ.”
Y Thất Nguyệt túm góc áo Nguyệt Nhi kéo nhẹ.
“Nhưng... nhưng Nguyệt Nhi khóc không được...”
“Ngươi muốn ở lại chỗ này?”
Diệp Thiên Dật hỏi.
“Đúng đúng đúng.”
Y Thất Nguyệt nhanh chóng gật đầu, mắt to hồng hồng nhìn Diệp Thiên Dật.
Đệch!
Cô gái này diễn xuất thật là lợi hại.
Để nàng ở lại nơi này, như vậy Diệp Thiên Dật vừa có thể thăm dò nàng và Thi Gia nhất rốt cuộc có quan hệ gì, nhưng nếu ở lại đây, thì đây chính là một cao thủ, hơn nữa tuyệt đối không đơn giản, vậy nhỡ đâu phát hiện ra bí mật của hắn thì làm sao bây giờ? Còn có, Diệp Thiên Dật hắn sẽ không thể làm càn lúc không có người ngoài nữa?
Nhìn thấy Diệp Thiên Dật do dự, Y Thất Nguyệt lại chơi trò ăn vạ khóc lóc, nàng chạy nhanh kéo lấy tay Diệp Thiên Dật.
“Tiên Nhân, Tiên Nhân, cầu ngài thu lưu bổn tiên nữ và Nguyệt Nhi đi, trong nhà nghèo, thật sự cơm cũng không có mà ăn.”
“Vậy ngươi có thể làm gì?”
Diệp Thiên Dật hỏi.
“Có thể làm ấm giường, Nguyệt Nhi cũng có thể làm ấm giường, có thể cùng nhau ấm.”
“A... vâng.”
Nguyệt Nhi gật gật đầu.
Hít…
Diệp Thiên Dật âm thầm hít sâu một hơi.
Cái này…
Thật đáng giận!
Thế nhưng là chiêu trí mạng!
Y Thất Nguyệt cho rằng, ta mặc kệ hắn nói như thế nào, vị cao thủ này thoạt nhìn chỉ hơn hai mươi tuổi thanh xuân, không phải cái dạng lão già tiên phong đạo cốt, đó có thể là lý do vi sao Y Thất Nguyệt hành động như vậy, là cảm giác có bạn bè cùng trang lứa ư?
Loại người này, hắn phỏng chừng không vô dục vô cầu giống với những lão già tiên phong đạo cốt khác đúng không?
Có khả năng, hai vị chị xinh đẹp này mỗi ngày đều cùng hắn ‘bay lắc’, Y Thất Nguyệt là cảm thấy như vậy.
Nhưng nàng cũng không cảm thấy có vấn đề gì, con người mà, có dục vọng là điều bình thường.
“Có được không, có được không?”
Y Thất Nguyệt khi có khi không kéo tay Diệp Thiên Dật làm nũng.
Tô Mị Nhi bất đắc dĩ lắc đầu.
Hiển nhiên Tạo Hóa Phong bọn họ sẽ phải có thêm hai người.
“Ừ... vậy ngươi cứ ở lại nơi này đi.”
Diệp Thiên Dật nhàn nhạt nói.
“Hì hì, cảm ơn Tiên Nhân! Bổn tiên nữ sẽ giặt quần áo, nấu cơm, quét nhà cho ngươi.”
“Không cần không cần.”
“Cần, cần.”
“Không cần mà.”
“Cần mà cần mà.”
Diệp Thiên Dật nhìn Y Thất Nguyệt.
“Vậy được rồi.”
Y Thất Nguyệt cười hì hì nói:
“Vậy... Tiên Nhân, người ta hiện là thị nữ của ngươi rồi, lại làm việc ấm giường, ngài có thể... lâu lâu phát lương cho bổn tiên nữ, cái này hẳn là có đi.”
Diệp Thiên Dật: “........”
Lúc này Diệp Thiên Dật mới hiểu em gái này muốn gì.
“Được, có thể.”
Y Thất Nguyệt hai mắt sáng ngời.
“Vậy Nguyệt Nhi cũng muốn một phần.”
Diệp Thiên Dật gật đầu.
“Vậy vậy vậy ngươi hiện tại phát luôn tiền lương, đêm nay bổn tiên nữ và Nguyệt Nhi sẽ làm ấm giường cho Tiên Nhân.”
Diệp Thiên Dật: “.......”
“Khụ.”
Diệp Thiên Dật nhấp một ngụm trà.
“Mị Nhi, tùy tiện lấy cho các nàng ít đồ.”
“Vâng, thưa thầy.”
Tô Mị Nhi hành lễ cẩn thận rồi rời đi.
“Tốt quá tốt quá, vậy Linh Nhi lại có thêm bạn tốt.”
Mộc Linh Nhi vui vẻ nói.
Y Thất Nguyệt hai mắt sáng ngời.
Phát rồi phát rồi phát tài rồi.
“Y cô nương, ngươi cũng không cần câu nệ gì với bổn tọa, bổn tọa sinh sống trên trăm năm ở trong đô thị Nhân Tộc, từng là học sinh, từng làm việc, trải nghiệm đủ loại nhân sinh, cũng từng có bạn gái, có người là hoa khôi nhân tộc, có người là thiên kim danh viện, cũng coi như là một người hiện đại, không phải cổ đại, nghe nói ngươi cũng thích sống ở Nhân tộc, vậy có một số việc khi sống cùng nhau sẽ dễ dàng hơn nhiều.”
Diệp Thiên Dật là muốn trải đường cho mình, vạn nhất bản thân không cẩn thận nói một câu “chết tiệt” gì đó, chẳng phải là xong đời? Nên bây giờ đánh tiếng trước với nàng ấy, bản thân cũng yên tâm đôi chút.
Y Thất Nguyệt âm thầm kinh hãi.
Những lời này của Diệp Thiên Dật cho thấy hắn cũng không hẳn là một người hiện đại, chỉ là sinh sống một thời gian ở hiện đại, hơn nữa, người này tâm cảnh quá khủng bố thật là một sự tồn tại đáng sợ, hắn đi trải nghiệm nhân sinh, làm học sinh, đi làm công, đâu không phải là việc người bình thường nên làm, lợi hại!
“Vậy là tốt rồi, tốt rồi, bổn tiên nữ cũng không phải Yêu tộc, chúng ta đều là Nhân tộc.”
Diệp Thiên Dật gật đầu: “Đúng, có chuyện này bổn tọa muốn hỏi ngươi một chút.”
“Vâng, Tiên Nhân xin hỏi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận