Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 1646: Làm ấm giường?

Người phụ nữ dừng bước.
“Đúng vậy, sức mạnh giới hạn của Thần Chí Cao có thể phá hủy cả một thành thị lớn chỉ bằng một ý nghĩ, sức mạnh lớn hơn có thể làm đại lục chia làm hai nửa, nhưng chỉ lưu lại trên mảnh đất to lớn một vết nứt, vậy ngươi có cảm thấy Thần Chí Cao chỉ cần phá bỏ một cảnh giới thì có thể dẫm nát hư không, phá hủy cả địa cầu bằng một ý nghĩ không?”
Lão giả hơi do dư: “Chênh lệch giữa cả hai cảnh giới khá lớn, cảm thấy dưới tình huống bình thường thì giữa Thần Chí Cao và Thần chân chính phải có hai cảnh giới, nhưng... khó nói, ngộ nhỡ thăng cấp nhiều như vậy thì sao?”
Thánh Chủ của Phương Hoàng Thánh Địa lại ngồi xuống, nhấp một ngụm trà.
“Nghe nói Linh Lung khá thân cận với hắn?”
Thánh Chủ hỏi.
“Ừ, cũng không hẳn là thân cận lắm, dường như Thánh nữ đại nhân rất có duyên với ngài ấy, dưới sự giúp đỡ của ngài ấy ,Thánh nữ đại nhân cũng thành công thăng cấp lên Thái Cổ Thần Vương cảnh, thậm chí, có vẻ như thánh nữ đại nhân có được một loại khả năng Mạch Kiếp.”
“Mạch Kiếp?”
Sau đó lão giả nói cho nàng nghe vài tin tức.
Phượng Hoàng Thánh Chủ nhíu nhíu đôi mày được chăm chút kỹ lưỡng.
“Hiệu quả thật à?”
“Vầng, thậm chí Thánh nữ đại nhân thăng cấp lên Thái Cổ Thần Vương cảnh không dẫn đến lôi kiếp, nhưng sức mạnh nàng đạt đến, gồm cả căn cơ cảnh giới của nàng, vốn không có bất kỳ ảnh hưởng nào, bản lĩnh này thật sự hơi đáng sợ.”
“Chuyện này liên quan đến Thiên đạo, e rằng thật sự có thể là cảnh giới trên Thần Chí Cao.”
Phượng Hoàng Thánh Chủ suy nghĩ.
Tất cả mọi chuyện, cho dù truyền đạo cảnh giới tăng nhanh hay sau này phát hiện thuộc tính Lôi thức tỉnh, vân vân, thật ra mọi người đều nghĩ sai hướng rồi, kỳ thực đáng sợ nhất, sốc nhất là chuyện xảy ra trên người Lạc Linh Lung.
Võ giả thăng cấp, Thiên lôi đến là điều không thể thiếu, vì đây là Thiên lôi của Thiên đạo giáng xuống, dù cho không biết chính xác Thiên đạo là cái gì, nhưng đây chắc chắn là sự tồn tại đáng sợ bên trên bọn họ.
Mà chuyện này đã vượt quá khả năng của Thiên đạo, có thể khiến Thiên đạo không chú ý đến, thủ đoạn này, chí ít chứng tỏ một điều, cảnh giới của người trên Tạo Hoá Phong kia trên cả Thần Chí Cao, vì Thần Chí Cao, dù là vị Thần Chí Cao nào đi chăng nữa cũng đều không có khả năng vượt Thiên đạo.
Lão giả cũng gật gật đầu: "Vâng, Thánh Chủ đại nhân, vậy… chúng ta nên làm sao mới được?"
"Trước mắt không cần quan tâm."
Phượng Hoàng Thánh Chủ uống một ngụm trà.
"Xem tình hình phát triển thế nào đã, đừng hành động hấp tấp."
"Vâng, Thánh Chủ đại nhân, ngươi nó, thật như hắn đã nói, hắn vì thiên hạ chúng sinh sao? Trên thế gian này, thật sự có cao nhân tâm cảnh như thế ư?" Lão giả hơi không hiểu lắm.
"Có thể là có, xem xét thế nào đã."
“Vâng!”
Cảm thấy rất ghê gớm, thật sự hắn không có được lợi ích gì, tâm cảnh thế này quả là đáng sợ!
Sau khi một người đạt đến trình độ nhất định mới có thể có tâm cảnh như vậy, không cần hồi báo, chỉ cần sáng tạo.
Rất muốn gặp người đó, nhưng nàng biết, trước mắt thời cơ vẫn chưa đến.
Trên Tạo Hóa Phong…
“Anh ơi, anh ơi, bọn họ về rồi.”
Mộc Linh Nhi chạy về phía Diệp Thiên Dật.
“Ừ, ta biết rồi.”
Diệp Vô Phong vội dụi điếu thuốc lá đi rồi vứt.
Y Thất Nguyệt dẫn Nguyệt Nhi đi lên.
Đôi mắt xinh đẹp của nàng nhìn Diệp Thiên Dật, uất ức đi qua phía sau bóp vai cho Diệp Thiên Dật.
"Hì hì hì, tiểu ca ca đẹp trai thương mến...”
"Thua nữa à?"
Diệp Thiên Dật nhàn nhạt nói.
"Ta cũng đâu có muốn, quả thực kỹ năng đánh bài của mấy người kia rất ghê gớm, bọn họ đã nhìn rõ được chiêu thức của ta rồi, đáng ghét, nhưng mà không hề gì, bổn tiên nữ cũng đã sớm nhìn thấu mấy người đó, dựa vào năng lực của bổn tiên nữ thì chỉ cần thêm bài ba ván nữa thôi, hừm."
Y Thất Nguyệt không chịu thua mà lại tràn đầy tự tin nói.
Phụ nữ phá nhà! Phụ nữ phá nhà!
"Mỗi lần Quận chủ đại nhân đến sòng bạc, người khác đều tranh nhau đánh với ngươi phải không?"
Tô Mị Nhi khẽ cười đi qua rót cho Y Thất Nguyệt một ly trà, hỏi.
"Sao ngươi biết? Chẳng lẽ ngươi từng chơi cùng bổn tiên nữ ư?"
Tô Mị Nhi lắc đầu cười nói: "Không có, lẽ nào Quận chủ đại nhân chưa từng nghĩ tại sao bọn họ là tranh nhau chơi cùng Quận chủ đại nhân à?"
Nguyệt Nhi kích động nhìn Tô Nguyệt Nhi.
Nàng cảm thấy Tô Mị Nhi sẽ nói đến điểm mấu chốt.
"Cái này thì có gì đâu mà suy nghĩ? Bổn tiên nữ chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, nghiêng nước nghiêng thành, bọn họ chơi cùng ta vì muốn nói hai câu với bổn tiên nữ, muốn tiếp cận ta, hừ, nếu không thì, với nhan sắc và năng lực của bọn họ, e là cả đời này cũng khó mà nói chuyện được với người đẹp như vậy."
Diệp Vô Phong: “...”
Tào lao! Người phụ nữ này tự tin ghê.
"Ha ha ha, thực sự, đích xác có điểm này, còn gì nữa không?"
“Gì nữa? Chính là vì mài giũa trình đánh bạc, trình đánh bạc cao thâm của bổn tiên nữ ăn sâu bén rễ trong lòng bọn họ, bọn họ muốn tìm đối thủ mạnh hơn, nên đến chơi với bổn tiên nữ, trong mắt bọn họ, trình đánh bạc của bổn tiên nữ rất đáng gờm, được bọn họ ca ngợi, bọn họ tự nguyện thách thức bổn tiên nữ."
"Vậy sao lần nào Quận chủ đại nhân ngươi cũng thua thế?"
“Vận may hơi kém.”
"Chẳng lẽ Quận chủ đại nhân không cảm thấy trong mắt bọn họ, kỹ năng đánh bạc của người quá tệ, nên bọn họ mới tranh nhau đánh bạc với ngươi sao?"
Y Thất Nguyệt: “……”
Nguyệt Nhi vô cùng kích động.
Đây cũng là điều nàng luôn muốn nói, nhưng nàng không biết phải nói thế nào.
"Không thể nào! Kỹ năng đánh bạc của bổn tiên nữ không hề kém, bọn họ mê vẻ đẹp của bổn tiên nữ, muốn tiếp cận bổn tiên nữ mới đánh bạc cùng bổn tiên nữ."
Y Thất Nguyệt ung dung nói.
"Khụ khụ."
Diệp Thiên Dật ho hai tiếng.
Cô nàng này bị ngốc à?
Nàng cũng không ngu ngốc, chỉ là nàng quá tự tin vào kỹ năng đánh bạc của mình.
Tô Mị Nhi cười cười không nói gì, sau đó rời khỏi đó.
"Tiên Nhân tiểu ca ca đẹp trai ơi, ngươi phân xử cho ta đi."
"Ừ... Cố lên!"
Diệp Vô Phong hờ hững nói.
"Hì hì, biết rồi, biết rồi, Tiên Nhân tiểu ca ca đẹp trai ơi, ngươi có muốn giúp bổn tiên nữ một chút không? Vay, cho vay ấy, hôm nay ngươi cho bổn tiên nữ vay một, ngày sau bổn tiên nữ trả gấp năm lần, thế nào?"
Y Thất Nguyệt vừa giúp Diệp Thiên Dật bóp vai, vừa nói.
Diệp Thiên Dật đứng dậy, nhàn nhạt nói: “Nghỉ ngơi trước đã.”
“Hì hì hì, được rồi được rồi.”
Nàng cho rằng Diệp Thiên Dật không từ chối là có cơ hội rồi.
“À đúng rồi.”
Y Thất Nguyệt đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, rồi vẫy vẫy tay với Nguyệt Nhi.
“Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi.”
Nguyệt Nhi đi qua.
"À... Tiên Nhân tiểu ca ca, ta với Nguyệt Nhi cùng nhau làm ấm giường cho ngươi."
Ực ực...
Diệp Thiên Dật quay lưng lại với hai người họ, nuốt nuốt nước bọt.
"Là phòng kia à?"
Y Thất Nguyệt cười hi hi hỏi.
“Ừ.”
“Đi thôi đi thôi.” - Sau đó nàng dẫn Nguyệt Nhi chạy đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận