Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 1659: Bình thường

Tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Thế giới quan của đám cường giả này có hơi bị sụp đổ.
Thể chất đỉnh cấp nhất trong ấn tượng của bọn họ, trong mắt hắn chỉ là hạng hai mà thôi?
Nhưng mà…
Nghĩ kĩ lại một chút, lại cảm thấy rất có lí.
Loại thần thể lớn mạnh như Cửu m Chi Thể trong mắt bọn họ, nói lợi hại thì nói về hiệu quả của nó đi, có thể khiến lôi thuộc tính của ngươi tăng lên gấp bội, có thể khiến trong một khoảng thời gian ngắn ngươi tự khỏi bệnh, có thể khiến ngươi bẩm sinh thế nào thế nào đó…
Nhưng mà ngươi có tăng lên gấp thế nào đi nữa, ngươi tăng lên gấp mấy lần cũng không thể khiến ngươi ra một quyền, mà lại có thể dựa vào tu vi Thần Đạo cảnh mà đánh văng Thần Minh cảnh được!
Từ điểm này xem xét, Kình Phu Thần Thể mà người này nói không phải là những thể chất trong số những thứ bọn họ biết có thể so sánh được.
“Hóa ra là vậy ư, vậy các hạ, xin hỏi trên đời này còn có thứ gì có thể xem là thần thể? Ví dụ thử cho bọn ta biết xem.”
Một cường giả hỏi.
Cái này thì Diệp Thiên Dật không thể nói bừa được.
“Vậy các ngươi có biết loại thần thể nào có thể giúp một người có thể quyết được một việc nào đó gần như không có cách nào làm được không? Nếu như có, về cơ bản nó là Thần thể, bây giờ bổn tọa nói cho các ngươi thì có tác dụng gì chứ?”
Diệp Thiên Dật lạnh lùng nói.
Cả người Long Linh Quân ngẩn ra.
Diệp Thiên Dật này rốt cuộc muốn gì?
“Ừm… nói cũng có lí.”
Những người đó nói thầm trong lòng.
Những chuyện mà Diệp Thiên Dật nói, bọn họ không thể biết được là thật hay giả, nhưng chi ít trong mắt bọn họ lúc nảy, Vương Kình Phu đã làm được gì, hơn nữa việc làm được còn hoàn toàn vượt khỏi phạm vi những gì họ biết, thậm chí bọn họ còn xác định được không hề có bất kì sức mạnh nào can dự vào.
Bọn họ có nhiều tồn tại đỉnh cấp như vậy ở đây, ai có thể giở trò gì trước mắt bọn họ chứ? Có phải linh khí gì đó hay không họ còn không rõ sao? Vậy lùi vạn bước lại mà xét, cho dù là có giở trò, người giở trò đó hẳn là phải mạnh hơn cả bọn họ.
“Các hạ, vậy những vị của Phong Thần Thánh Địa này, ngươi xem…”
Thành chủ của Phong Thần Thánh Địa hỏi.
Diệp Thiên Dật nhìn qua một lượt rồi thờ ơ nói: “Trước mắt mà nói, tiềm lực của cô gái này khá tốt, còn lại, chỉ bình thường.”
“Lẽ nào Phượng Thiên Dương của Phượng Hoàng Thánh Địa cũng bình thường?”
Có người hỏi.
Phượng Thiên Dương khó chịu, nhưng cũng coi như có người nhắc đến hắn rồi.
Diệp Thiên Dật nhìn qua một cái.
“Bình thường.”
Hả?
Tiềm lực của Phượng Thiên Dương này tất cả mọi người đều rõ, dù có không thành công thì người ta cũng là huyết mạch phượng hoàng, huyết mạch của phượng hoàng là đỉnh cấp nhất rồi, vậy mà hắn lại bảo Phượng Thiên Dương này bình thường thôi ư?
Long Linh Quân ngồi đấy!
Không phải chứ, cứ thật lòng nói người ta cũng khá, chẳng phải là được rồi sao? Ngươi cứ phải thu hút sự tò mò của người khác, phải làm cho khác biệt với sự hiểu biết của tất cả mọi người mới được sao, chúng ta khiêm nhường một chút không được à?
“Các hạ, Phượng Thiên Dương là huyết mạch của Phượng hoàng.”
Có người nói.
“Vậy bổn tọa hỏi ngươi thử, cứ hễ là phượng hoàng hay kì lân hoặc là long, thì nhất định sẽ đạt đến một cảnh giới nào đó sao?”
“Vậy thì không hẳn, huyết mạch cường đại chỉ có thể nói lên việc tăng gia tỉ lệ, đồng thời năng lực chiến đấu hơn người, năng lực đặc biệt lớn hơn, vốn không thể nói nhất định có thể đạt được đến một cảnh giói nào đó.”
Có người nói.
“Vậy thì còn gì để mà phải tranh cãi nữa?”
Diệp Thiên Dật lạnh lùng nói.
Nghe thấy lời Diệp Thiên Dật, những người đó ngơ ngác nhìn nhau.
Chuyện này có nghĩa là…
Phượng Thiên Dương coi trời bằng vung này, thành tựu cả đời này của hắn có lẽ sẽ rất cao, nhưng sẽ không cao đến mức người ta nghĩ?
Ví dụ như nói cả đời này mọi người vốn dĩ kì vọng hắn đạt đến Thần Chí Cao, thì cũng có nghĩa rằng hắn không có cơ hội đạt thành tựu Thần Chí Cao?
Tuy không biết sao hắn lại đưa ra kết luận này, nhưng chi ít bây giờ tất cả những gì Diệp Thiên Dật nói, mọi người đều cảm thấy có hơi có lí, Vương Kình Phu khiến người ta không thể tin được nhất, Diệp Thiên Dật cũng đã đưa ra được một lời giải thích hợp lí, kể cả sự thật!
Vậy thì Phượng Thiên Dương…
“Tiền bối, không biết vãn bối không đạt điều kiện ở đâu? kính mong tiền bối chỉ rõ.”
Phượng Thiên Dương chắp tay với Diệp Thiên Dật hỏi.
Hắn đương nhiên không phục Diệp Thiên Dật, từ đầu hắn đã không phục Diệp Thiên Dật, nhưng nói thật lòng, những chuyện mà Diệp Thiên Dật làm được khiến hắn vẫn không dám nói gì, nói trái lại, kể cả những cường giả tài giỏi hơn hắn ở hiện trường? Bọn họ đối với Diệp Thiên Dật chí ít cũng coi là lễ phép, cũng chẳng tới phiên Phượng Thiên Dương hắn nói năng bừa bãi.
Chỉ là má nó, không thoải mái chút nào!
Dựa vào cái gì chứ?
Phượng Thiên Dương hắn kém cỏi ở đâu chứ? Vậy mà lại bị ngươi nói đến mức không thể chịu được như vậy?
Thật ra cũng không phải là không thể chịu được, chỉ là trong mắt Phượng Thiên Dương, hắn tự cho rằng tiền đồ của bản thân trong tương lai là vô hạn, hắn tự cho là mình siêu phàm, hắn cảm thấy cho dù bản thân không thể trở thành người mạnh nhất đại lục, cho dù không thể trở thành một trong mười người mạnh nhất, thậm chí không thể trở thành một trong hai mươi người mạnh nhất, nhưng bị nhận xét là “bình thường” như thế, thì ngươi bảo hắn chịu thế nào được?
“Ngươi chắc là muốn ta chỉ rõ?”
Diệp Thiên Dật nhấp một ngụm trà, lạnh lùng nói.
“Phải.” Phượng Thiên Dương gật đầu nói.
Hắn lại muốn xem thử người này có thể đưa ra được lời đánh giá thế nào, ở đây nhiều tồn tại đỉnh cấp đến như vậy, nhưng không một ai nói thành tựu trong tương lai của Phượng Thiên Dương là bình thường, ngươi dựa vào cái gì mà nói vậy?
Nếu hắn không nói ra được những lí do khiến mọi người tin, vậy chẳng khác gì hắn tự đào cho mình một cái hố.
“Thứ nhất, tâm cảnh không ổn.”
Diệp Thiên Dật lạnh lùng nói.
“Tâm cảnh không ổn?”
“Là một tồn tại có thể có thành tựu trong tương lai, phải khống chế tốt hỉ nộ ái ố, lúc nãy bổn tọa nói ngươi thành tựu bình thường, ngươi tự xem bản thân ngươi từ nãy tới bây giờ, trong nội tâm của ngươi rốt cuộc có bao nhiêu loại cảm xúc xuất hiện, ví dụ, nếu không phải là bổn tọa nói, mà là một người khác nói với ngươi như vậy, có phải ngươi đã động thủ rồi hay không?”
Nghe thấy lời của Diệp Thiên Dật, Phượng Thiên Dương ngẩn người.
Hắn đương nhiên hiểu rõ bản thân mình lúc đó không thoải mái ra sao, chỉ vì một lời nói của người khác, hắn thật sự nghĩ, nếu không phải bởi vì hắn còn kiêng dè tình huống chưa đúng, hắn đã sớm ra tay rồi! Ngươi là cái thá gì mà dám nói ta?
“Khá lắm, một lời đã nói trúng rồi.”
Vài vị cường giả cảm thán một tiếng.
“Phải đấy, nhìn Lạc Linh Lung của Phượng Hoàng Thánh Địa mà xem, nàng không dễ dàng bị những cảm xúc như thế chi phối, khoảng cách giữa bọn họ đúng là rất lớn, muốn đạt đến cảnh giới và thành tựu càng cao, tâm cảnh quả là một thứ quan trọng cần phải rèn luyện, hơn nữa Phượng Thiên Dương này quả thật giống với những gì các hạ nói, nhìn hắn có vẻ trầm tĩnh nhưng thực tế lại quá tự phụ, dẫn đến hắn nghe không lọt tai lời nói của rất nhiều người, một chút ý kiến cũng khiến hắn rầu rĩ không vui.”
“Vậy quận chủ các hạ lại nói thế nào?”
“Lời của quận chủ… các người cảm thấy hắn đơn giản không? Các người cảm thấy bề ngoài nàng điên điên khùng khùng thì thật sự như vậy?”
“……”
“Thứ hai, chưa đủ cố gắng. Thành tựu hiện tại của ngươi đến từ huyết mạch đằng sau ngươi, nếu như không có những thứ này, ngươi tự mình nghĩ xem, trên thời gian mà ngươi dùng để tu luyện có thể sánh với cô gái này sao?”
Diệp Thiên Dật chỉ vào Lạc Linh Lung nói.
Phượng Thiên Dương nhìn sang Lạc Linh Lung.
Chuyện này hắn cũng thật sự công nhận.
“Thứ ba, thật ra cũng có thể bao gồm điều thứ nhất, đó là ngươi quá tự phụ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận