Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 1693: Ngươi có biết Hoàng Tâm không

Diệp Thiên Dật vẫn còn nhớ vị cường giả mình đã gặp trong bí cảnh ở Hoang Cổ Thương Khung!
Chính là cường giả đã tặng Diệp Thiên Dật Luân Hồi Độ đứng thứ hai của Huyền Thiên Thánh Khí, hắn là người sáng lập ra m Nguyệt tông, cũng yêu Nguyệt Thần của Nguyệt Thần cung nhiều năm trước và sinh ra hai người con gái.
Lúc đó Diệp Thiên Dật đã đồng ý với hắn, phải mang thứ này đến Nguyệt Thần cung, giao cho người yêu hoặc là con gái của hắn.
Diệp Thiên Dật đã đồng ý, bởi vì Nguyệt Thần cung vốn là nơi hắn muốn đến, hơn nữa người ta là cha, rất đáng thương, chưa từng gặp con gái mình, thậm chí hắn còn chỉ có thể đoán được tên một trong hai đứa con của mình, Hoàng Tâm, bởi vì người yêu hắn rất thích chữ “tâm”, và rất có thể bà sẽ không để con gái theo họ của hắn, nên sẽ lấy họ Hoàng.
Mà họ Hoàng này có huyết mạch trực hệ với Nguyệt Thần cung, cũng giống như những người mang huyết mạch trực hệ của Tà Thần điện đều họ Diệp.
Tất nhiên, họ Hoàng thì có một đống, không nói là của riêng ai cả.
Chẳng qua Hoàng Liên vừa hay cũng họ Hoàng, nàng vừa viết trên thông tin như vậy, nàng đến từ Nguyệt Thần cung, vì vậy Diệp Thiên Dật cảm thấy không có gì sai.
Mẹ kiếp!
Vẫn rất kinh ngạc.
Hoàng Liên cầm cốc trà sữa bước đến đưa cho Diệp Thiên Dật, rồi nàng cầm cốc của mình uống một ngụm.
Diệp Thiên Dật nhìn Hoàng Liên.
Nữ hoàng này khá đặc biệt.
Nàng còn có thể đi ra ngoài chơi được.
“Không ngờ ngươi lại là Nữ hoàng của Nguyệt Thần cung.”
Diệp Thiên Dật vừa đi bên cạnh nàng vừa nói.
“Cho nên giờ ngươi hối hận vẫn còn kịp, ngươi chắc hiểu được vai trò của những người tham dự tiệc sinh nhật của mẹ ta.”
Hoàng Liên nói.
Diệp Thiên Dật cười.
“Gần như thế, ta thấy tiệc sinh nhật này đều là mấy lão đại đẳng cấp đến dự, nếu ngươi là Nữ hoàng, vậy thì cũng không khác mấy, không gì khác ngoài một đám Thái Cổ Thần Vương cảnh, Bán Thần, thậm chí là Thánh Nhân, một vài cường giả nổi tiếng lâu năm, cường giả có tiếng tăm ở đại lục.”
Diệp Thiên Dật vươn vai.
Hoàng Liên liếc nhìn Diệp Thiên Dật.
Vô cùng bất ngờ.
Rốt cuộc là đang khoe khoang hay gì đây?
Hắn mới hai ba, chưa tới hai tư tuổi, sao lại có tâm cảnh này chứ?
“Vậy ngươi có biết Hoàng Tâm không?”
Hoàng Liên nhìn Diệp Thiên Dật, rồi lắc đầu: “Ta đã rời khỏi Nguyệt Thần cung rất lâu rồi, với lại Nguyệt Thần cung rất rộng lớn, người quen biết quả thực không nhiều.”
“Được rồi.”
“Nói thử về ngươi xem, là võ giả của Thiên Thần cảnh, sao lại muốn làm vụ mua bán này?”
Hoàng Liên vừa đi về phía trước vừa nói.
Diệp Thiên Dật không nhịn nổi cười: “Này này này, đừng nói chuyện khó nghe thế chứ, cái gì gọi là vụ mua bán này? Bị người khác nghe thấy sẽ hiểu lầm đấy.”
Sau đó Diệp Thiên Dật nói: “Ta cảm thấy, thỉnh thoảng thêm chút gia vị cho cuộc sống của mình có gì là không tốt? Kiếm tiền, linh vật thiên địa là việc thứ hai, hơn nữa, nếu không làm vụ mua bán này, ta có thể gặp Nữ hoàng bệ hạ xinh đẹp thế này à? Chưa kể, ta quá đẹp trai, thành thật mà nói không phải là thiệt thòi lớn sao?”
Dù sao thì ấn tượng của Hoàng Liên với Diệp Thiên Dật là con người này không đơn giản!
Sau khi biết thân phận nàng vẫn có thể bình thản như vậy, lại giỏi ăn nói, ừm, nàng rất hài lòng về mặt này.
Diệp Thiên Dật đưa tay ra nắm lấy bàn tay ngọc mềm mại của nàng, Hoàng Liên không phản kháng, nàng cũng phải thích ứng với nó.
“Nhưng ngươi rất kỳ lạ, là Nữ hoàng của đế quốc Nguyệt Thần, ngươi không muốn tìm bạn trai à? Lẽ nào là mẹ ngươi thúc giục sao? Theo lý mà nói, với thân phận này của ngươi, không đến mức phải hối thúc nhỉ? Muốn bế cháu ư?”
Diệp Thiên Dật hỏi.
Hoàng Liên khẽ thở dài.
“Chỉ là muốn mẹ vui mà thôi.”
Cụ thể thì nàng không nói nhiều, vì dù sao Diệp Thiên Dật cũng là người ngoài, nói ra cũng vô ích.
“Được rồi, đi thôi, đi mua vài bộ đồ đôi.”
Sau đó Diệp Thiên Dật đi chơi với Hoàng Liên cả buổi chiều, thậm chí còn cùng nhau ăn tối, còn giờ thì đang xem phim.
Diệp Thiên Dật muốn đưa tay ra ôm Hoàng Liên, nhưng Hoàng Liên từ chối.
“Sao thế?”
“Không cần.”
Hoàng Liên nhẹ nhàng nói.
Mặc dù nói phải làm quen dần, nhưng nàng cho rằng điều này hoàn toàn không cần thiết, nàng cảm thấy xem phim vốn không cần phải vậy, Diệp Thiên Dật nói như thế mới có thể vun đắp tình cảm tốt hơn, tốt hơn so với việc tản bộ gì đó.
Nàng biết, tuy nàng rất ít khi đến rạp xem phim, toàn xem ở rạp chiếu tư nhân trong cung của mình, tuy nhiên nàng hiểu, nàng thấy không cần thiết mà thôi!
Nắm tay, ôm eo, rồi nhớ mấy tình tiết này là được.
Diệp Thiên Dật ho lên một tiếng, trầm giọng nói: “Ta nghĩ cần đấy chứ.”
Hoàng Liên liếc nhìn Diệp Thiên Dật, ngồi đợi hắn giải thích.
Sau đó Diệp Thiên Dật nói: “Ngươi nghĩ đi, ta tới nhà tham gia sinh nhật của mẹ ngươi, nếu hai chúng ta ngồi cùng nhau, nếu ta có thể dễ dàng ôm ngươi, hoặc chỉ ôm một chút, hành động nhỏ rất bình thường, thật ra còn giải thích được vấn đề, mà lúc đó, ngươi ngồi đấy, nếu bỗng căng thẳng, người khác có nhìn ra không?”
Hoàng Liên suy tính.
“Ta thì không vấn đề gì, ngươi muốn mẹ ngươi vui thì phải để bà ấy tin tuyệt đối chuyện hai chúng ta là người yêu của nhau mới được, nếu ngươi muốn làm tốt hơn, thì ta thấy cần thiết đấy, còn nếu ngươi thấy đủ rồi, ta sẽ nghe lời ngươi, dẫu sao thì ngươi là nhà tuyển dụng mà.”
Diệp Thiên Dật vươn vai.
Hoàng Liên do dự một lúc.
“Được.”
Nàng nhẹ nhàng nói.
Diệp Thiên Dật nuốt nước bọt.
“Vậy thì đi.”
Diệp Thiên Dật cố gắng để giọng nói mình bình tĩnh, rồi đưa tay ra, Hoàng Liên dựa vào lòng Diệp Thiên Dật, Diệp Thiên Dật không dám nhúc nhích, cứ như vậy ôm lấy nàng, và hít thở mùi hương độc nhất vô nhị trên cơ thể nàng.
Xem phim?
Ai có thể xem được chứ?
Hoàng Liên rất muốn làm tốt việc lần này, tình cờ gặp Diệp Thiên Dật, khiến nàng rất hài lòng về nhiều mặt, cho nên nàng thấy, sự xuất hiện của Diệp Thiên Dật có lẽ là do ông trời ban cho nàng cơ hội lần này, nhưng nếu vì sự dè dặt của bản thân mà từ chối, thì nàng sẽ coi thường chính mình!
Đây mà muốn mẹ mình hạnh phúc à?
Nàng muốn dùng việc tìm được bạn trai lần này làm quà sinh nhật cho mẹ, nàng thật sự nghiêm túc!
Nghĩ lại cũng phải, nếu không nghiêm túc, một cao thủ giỏi thế kia, Nữ hoàng địa vị cao, lại cao quý như vậy, bị người Thiên Thần cảnh nắm tay ôm eo, bình thường sao có thể.
Một bộ phim rất nhanh đã xem hết, Hoàng Liên đứng dậy cùng Diệp Thiên Dật đi ra ngoài.
“Thấy thế nào?”
Diệp Thiên Dật hỏi.
“Cũng được.”
Hoàng Liên trả lời đúng sự thật.
Sau đó Diệp Thiên Dật lại ôm eo nàng, Hoàng Liên có chút phản ứng.
“Ừm, cơ bản nó gần như thế.”
Diệp Thiên Dật gật đầu nói.
“Vậy... ngày mai gặp.”
Diệp Thiên Dật nói.
“Hử?”
Nàng quay đầu nhìn Diệp Thiên Dật.
“Ta có một ý tưởng, ngươi có chỗ ở nào bên ngoài không?”
Hoàng Liên khẽ cau mày, hỏi: Có, làm gì?”
Sau đó Diệp Thiên Dật nói vào tai nàng mấy câu.
“Được không?”
Hoàng Liên gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận