Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 1703: Thể hiện đôi chút đi

Thật ra Hoàng Anh nghe thấy tin này, nàng cũng có chút không tin được!
Nhưng đây là việc riêng nhà bọn họ, Hoàng Anh cũng không muốn nói rõ việc này ở đây!
Nhưng...
Nghi ngờ thì vẫn là nghi ngờ!
Ít nhất trong ấn tượng hiện tại của Hoàng Anh về Diệp Thiên Dật là tên nhóc này rất giỏi!
Hơn nữa ngoại hình cũng xuất chúng hơn người, thật ra có thể là con gái mình nhờ cơ duyên trùng hợp nào đó mà yêu đương với hắn. Mặc dù khả năng này không lớn nhưng chắc là có.
“Tốt lắm! tốt lắm.”
Hoàng Anh nhìn Diệp Thiên Dật rồi gật gật đầu.
“Vậy ngươi còn ngồi chỗ kia làm gì? Liên Nhi.”
Ý của Hoàng Anh rất rõ ràng, để Hoàng Liên dẫn Diệp Thiên Dật ngồi vị trí bên cạnh nàng.
Cái này qía khoa trương rồi đó
Bạn trai của Nữ hoàng đế quốc Nguyệt Thần, thân phận này áp đảo bao nhiêu người ở bữa tiệc hôm nay chứ?
Nhiều thiên tài mà trước đây xem thường Diệp Thiên Dật, bây giờ trong mắt Diệp Thiên Dật bọn họ chỉ là đinh gỉ?
Thật sự không thể tin được!
Mặc Bạch tức đến phát điên luôn rồi!
Sao lại như thế được?
Không!
Hắn không tin!
Chắc chắn không đơn giản như vậy!
Mắt thấy chưa chắc là thật!
Mọi người đều là cường giả hàng đầu nên ai cũng hiểu đạo lý này. Không ai dễ dàng hoàn toàn tin tưởng môt chuyện như vậy cả.
Hoàng Liên nhìn Diệp Thiên Dật.
Lúc này Diệp Thiên Dật nhìn Hoàng Anh cười toét miệng, đồng thời duỗi tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Hoàng Liên!
Két——
Ánh mắt Mặc bạch cứng lại, hai tay nắm thật chặt!
Hắn không thể chấp nhận! Không thể chấp nhận được!
Cảm giác này khó chịu đến điên lên được!
Đó là người con gái mà mình yêu sâu đậm, mà ngươi lại giương mắt nhìn người con gái mình yêu bị người con trai khác ôm eo, loại cảm giác này đúng là khó chịu chết đi được!
Nhưng...
Không nhất định là thật!
Đúng! Chưa chắc đã là thật! Hắn hiểu Hoàng Liên, không phải đâu!
Diệp Thiên Dật mới đến Thượng Vực được bao lâu? Bọn họ sao có thể dễ dàng quyết định ở bên nhau được? Cho dù là có thể thì cũng không phải là yêu thương thật lòng.
“Tiền bối, người cho phép bọn ta rồi?”
Diệp Thiên Dật ôm Hoàng Liên cười nhìn về phía Hoàng Anh.
Hoàng Anh nói: “Ta vẫn luôn rất quan tâm đến chuyện tình cảm của con gái, mặc dù là có chút ngạc nhiên nhưng dù thế nào, chỉ cần con gái ta thích thì ta sẽ không có ý kiến gì.”
“Đương nhiên là đúng rồi.”
Diệp Thiên Dật cười toét miệng.
“Hahaha, được rồi, qua đó ngồi đi.”
“Được ạ!”
Sau đó Diệp Thiên Dật và Hoàng Liên ngồi bên đó, Diệp Thiên Dật thậm chí trực tiếp đặt tay lên tay của Hoàng Liên.
“Mọi người tiếp tục ăn uống đi.”
Hoàng Liên nhìn với mọi người, nói.
“Được!”
Lúc này, Mặc Bạch bước lên trước một bước, ôm quyền!
“Tiền bối, vãn bối nghe nói tiền bối đặc biệt yêu thích đàn dương cầm. Thật ra, từ 20 năm trước vãn bối đã bắt đầu học và vẫn luôn học hỏi ở phương diện này, cũng được xem như có chút thành tựu. Hôm nay hy vọng có thể biểu diễn tặng tiền bối một khúc.”
Mặc Bạch nói.
Hắn không tin Diệp Thiên Dật với Hoàng Liên có thể thành đôi, bên trong chắc chắn có ẩn tình! Cho nên hắn sẽ không vì cảnh tượng bây giờ mà thẹn quá hóa giận, dù gì hắn cũng không phải là người bình thường.
“Ukm, có lòng rồi, quả thật bổn tôn đã thích đàn dương cầm từ lâu, cũng chính là những năm này do một số vấn đề về tâm cảnh dẫn đến tâm lý có chút khó bình ổn được, Mặc Bạch có tâm ý này, ta thật sự rất vui! Vậy thì để bổn tôn thưởng thức một chút tài nghệ của ngươi.”
Hoàng Anh gật gật đầu nói.
“Vâng!”
Sau đó Mặc Bạch vẫy tay một cái, một chiếc đàn giương cầm đã đặt ở đó, hắn nho nhã ngồi xuống.
Sự nho nhã của hắn là điều không thể nghi ngờ, hắn cũng là hết lòng yêu thích Hoàng Liên, thậm chí rất nhiều người cảm thấy hắn và Hoàng Liên cũng xem như là một đôi trời sinh. Chỉ đáng tiếc, ai cũng không ngờ được, ngày hôm nay lại xuất hiện một Diệp Thiên Dật nhhắny cướp trước.
Hiển nhiên có rất nhiều người hoàn toàn không tin, mọi người đều là lão hồ ly cả rồi, có một số việc không có dễ dàng tin tưởng như vậy.
Sau đó một khúc đàn dương cầm du dương được vang lên.
Kết thúc bản nhạc, mọi người nhiệt liệt vỗ tay.
“Hay! Bổn tôn cũng am hiểu một ít về đàn dương cầm, quả thật là rất hay! 20 năm mà đạt được đến trình độ này, đồng thời vẫn đang chăm chỉ tu luyện, đúng là hiếm có. Những thiên tài như vậy cũng là rất hiếm có.”
“Quả thật rất hay, đáng khen đáng kính.”
“…….”
Rất nhiều người sôi nổi kinh ngạc cảm thán.
Thật ra thì, thật sự có rất nhiều người đều hiểu những cái này, chứ không phải là mọi người đều là võ phu.
“Bêu xấu rồi!”
Mặc Bạch hành lễ một cái!
Hoàng Anh gật gật đầu: “Có thể nhìn ra được Mặc Bạch rất có lòng, trình độ ở phương diện này của người đã đạt tới trình độ của đại sư rồi. Mặc dù vẫn còn có chút thua kém với những người chuyên nghiệp dành nhiều năm để tập luyện, nhưng mà vậy đã đủ giỏi rồi, ta vô cùng hài lòng.”
“Thật ra.... vãn bối còn chuẩn bị một khúc, không biết có thể mời Nữ hoàng bệ hạ cùng diễn tấu không? Bởi vì ta cũng biết Nữ hoàng cũng am hiểu sâu về phương diện này.”
Mặc Bạch nhìn về phía Hoàng Liên nói.
Mọi người đều đã cảm nhận được có mùi thuốc súng ở trong đó.
Nữ hoàng bệ hạ cũng nói trước mặt tất cả mọi người là nàng đã có bạn trai rồi, nhưng mà Mặc Bạch vẫn cố gắng biểu hiện trước mặt Hoàng Anh, nguyên nhân trong đó thì không cần phải nói nhiều.
Trong lòng mọi người đều hiểu rõ, chuyện này không có đơn giản như vậy, nhưng dù gì người ta cũng đã tự mình nói vậy rồi...
Nhưng mọi người cũng cảm thấy không có vấn đề gì, dù gì có rất nhiều người không vừa mắt Diệp Thiên Dật.
Người là cái thứ gì? Ngươi cũng xứng theo đuổi được Nữ hoàng của người ta? Đùa chắc.
Hoàng Anh nhìn Hoàng Liên.
Hoàng Liên cùng rất khó xử.
Lúc này, người giải vây cho nàng đã đứng ra rồi.
Diệp Thiên Dật cười một tiếng, nói: “Thế này đi, ta cũng tặng tiền bối một khúc.”
“Hử?”
Mặc Bạch nhìn về phía Diệp Thiên Dật.
Người này cũng biết đàn dương cầm?
Không phải chứ, thật sự là khoa trương, đểu là võ giả cả, hắn cố ý học là để theo đuổi Hoàng Liên, lấy lòng Hoàng Anh. Diệp Thiên Dật biết đàn đúng là có chút khoa trương rồi đó.
Nhưng mà....
Hắn mới hai mươi mấy tuổi mà thôi, hắn cũng muốn thể hiện bản thân, vậy thì cũng là tốt quá!
Bởi vì xem như hắn học dương cầm thì cũng đạt được trình độ như nào chứ? Thời gian bày ra trước mặt đó, dù sao thì hắn đánh mà không hay còn có thể làm nền cho mình.
Hoàng Anh là cao thủ đó, chốc nữa nàng có thể nghe ra được yếu kém, Mặc Bạch tin chắc nếu Diệp Thiên Dật dám đàn dương cầm thì hắn chắc chắn là làm phông nền cho mình.
“Diệp tiểu huynh đệ cũng biết sao?”
Mặc Bạch nhìn Diệp Thiên Dật hỏi.
“Ukm.... muốn ta nói thật sao?”
Diệp Thiên Dật hỏi.
“Đương nhiên”
Diệp Thiên Dật cười nói: “Nói thật thì, lần gặp gỡ đầu tiên của ta và tiểu Liên Liên thật ra là vì nàng nghe thấy tiếng đàn của ta nên tò mò đi tới, sau đó chúng ta chình vì lý do này nên quen biết.”
Mọi người:?????
Tiểu... tiểu Liên Liên....
Ngươi đúng là ‘sú đện’ quá đó.
Chủ yếu là, bình thường dù có sến vậy thì cũng không có vấn đề gì, nhưng ngươi chỉ là hai mươi mấy tuổi, cảnh giới gì? Mà Hoàng Liên người ta cảnh giới gì? Cái gì gọi là thân phận? Ngươi không thể ở trước mặt mọi người gọi như thế trong khi lại có cách biệt về thân phận như vậy chứ.
Hoàng Liên: “...”
Nàng không biết Diệp Thiên Dật muốn làm gì, này không giống với thông tin mà nàng đưa cho Diệp Thiên Dật.
“Vậy thì trình độ của Diệp huynh đệ ở phương diện này cũng được rồi, vậy mời thể thiện đôi chút.”
Mặc Bạch cười lạnh một tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận