Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 1705: Thiên địa dị tượng, tiệc sinh nhật kết thúc

Điều khiến bọn họ bị sốc là tên của bản nhạc này.
Bách điểu triều phụng, mà cảnh tượng lúc nãy trên không trung bên ngoài kia không phải chính là… bách điểu triều phụng sao?
Điều này??
“Hắn không lẽ đã dùng bản nhạc để dẫn tới thiên địa dị tượng đấy chứ? Điều này??
“Không thể chứ? Nhưng mà trên đời này lại có chuyện trùng hợp như vậy sao? Có phải là có phần khoa trương quá không?”
“Ta chỉ nghe nói đến việc dùng thơ để tạo ta thiên địa dị tượng, và hội họa để tạo thiên địa dị tượng. Dù nói rằng vạn vật tất có khả năng gây ra thiên địa dị tượng, nhưng phải đạt tới một trình độ nào đó mới có thể làm được?”
“Chắc là không phải đâu…”
“…”
Những người đó đã bàn tán rất nhiều.
Hoàng Anh cũng cau mày nhăn nhó.
Hoàng Liên thì ngớ ra tại chỗ.
Không phải chứ?
Nhưng bách điểu triều phụng ở bên ngoài lúc nãy, rõ ràng là nàng cũng tận mắt nhìn thấy, điều này??
“Các vị yên lặng một chút.”
Hoàng Anh nói.
Sau đó, nàng hướng mắt về phía Diệp Thiên Dật, hỏi: “Thiên địa dị tượng xuất hiện ở bên ngoài lúc nãy, có phải là do bản nhạc này của ngươi dẫn tới không?”
Diệp Thiên Dật gật đầu: “Có lẽ là đúng, bởi vì quả thực đây cũng không phải lần đầu tiên.”
Mọi người:???
Woa____
Nghe thấy những lời của Diệp Thiên Dật, mọi người xôn xao một hồi.
Điều này??
Không thể nào!!
Mặc Bạch không tin!! Hắn quyết không tin!
Hắn lại bị đè bẹp rồi?
“Dựa vào đàn dương cầm tạo ra hiện thiên địa dị tượng, ta mới gặp lần đầu đấy.”
Hoàng Anh thốt lên tán thưởng.
Bây giờ, nàng càng nhìn Diệp Thiên Dật với ánh mắt cảm tình hơn.
Trời ơi, đây chính là người con rể mà bà mong đợi.
“Trình độ chơi dương cầm của Diệp tiểu huynh đệ thật lợi hại, khiến người khác rất khó tin được rằng ngươi mới hơn hai mươi tuổi.”
Mặc Bạch nhìn Diệp Thiên Dật, cười nói.
Diệp Thiên Dật mỉm cười, nói: “Nói thế nào nhỉ, ta có thể là có chút năng khiếu về âm nhạc, không cần phải học hành quá chăm chỉ cũng có thể đạt tới trình độ này. Nhưng kỹ thuật chơi đàn dương cầm của Mặc đại ca cũng rất cừ.”
“Ha ha ha, Diệp tiểu huynh đề khách sáo rồi. Vậy không biết Diệp huynh đệ có thể thi đấu một phen với ta không?”
Bây giờ, hắn muốn biết rốt cuộc Diệp Thiên Dật chỉ lợi hại khi chơi bản nhạc này hay thực sự lợi hại trong tất cả? Bởi vì để khả năng dương cầm thực sự lợi hại thì cần rất nhiều thời gian. Nhưng nếu như chỉ đơn thuần lợi hại trong một bản nhạc nào đó, thì chỉ cần chuyên tâm luyện riêng bản đó là đủ, cũng có thể trở nên xuất sắc, dù thậm chí căn bản không hiểu mấy về dương cầm!
Bây giờ hắn đang hoài nghi điều này.
“Đương nhiên không có vấn đề gì rồi”
Diệp Thiên Dật cười, nói.
Diệp Thiên Dật hiểu ý của Mặc Bạch, vậy thì Diệp Thiên Dật cũng không sợ. Mặc Bạch muốn dẫm đạp lên Diệp Thiên Dật, vậy thì Diệp Thiên Dật sẽ dẫm đạp lên hắn để thể hiện bản thân.
“Thế này đi. Chúng ta hãy để tiền bối ra một đề thi, sau đó chúng ta sẽ tỉ thí, được không? Vừa hay hôm nay là sinh nhật của tiền bối, cũng coi như là chút tâm ý chúng ta dành tặng cho tiền bối.”
Mặc Bạch nói.
Kế hoạch này của hắn giống như trộm gà vậy. Nếu như Diệp Thiên Dật đã chuẩn bị từ trước thì khi để người khác ra đề thi, thì để xem Diệp Thiên Dật có thể thể hiện được bao nhiêu.
“Được chứ.”
Diệp Thiên Dật gật đầu.
“Vậy được!” Hoàng Anh cũng gật đầu, cười.
“Vì hai vị đã có thành ý như vậy, thì ta sẽ xem hai người biểu diễn vậy. Tiêu đề của bản nhạc dương cầm này…, thế này đi, có một bản tên là “Thiên Lạc”, độ khó khá cao, nhưng bản nhạc này được ca ngợi như âm thanh thiên nhiên, có vấn đề gì không?”
Nàng nhìn hai người họ.
Mặc Bạch lắc đầu: “Không có vấn đề gì!”
Diệp Thiên Dật cũng lắc đầu: “Không sao cả!”
“Được! Vậy xin mời! Các vị hãy cùng nhau thưởng thức đi.”
Sau đó, Diệp Thiên Dật nhìn Mặc Bạch, nói: “Vậy mời Mặc Bạch đại ca trước đi.”
“Thiên Lạc” cái gì? Diệp Thiên Dật căn bản không biết!
Nhưng mà, Diệp Thiên Dật chỉ cần xem Mặc Bạch diễn tấu một lần là được rồi.
Mặc Bạch vốn muốn thể hiện sau, bởi vì thể hiện càng về sau thì ưu thế càng lớn. Nhưng Diệp Thiên Dật đã mở lời để Mặc Bạch thể hiện trước. Mặc Bạch lại là trưởng bối. Ngươi thử nói xem, Mặc Bạch có thể chối từ được không? Hắn muốn từ chối nhưng hắn lại không dễ gì từ chối được.
Rồi Mặc Bạch gật đầu, ngồi xuống và bắt đầu chơi!
Mọi người ngồi đó uống rượu, ăn đồ ăn, yên lặng lắng nghe.
Một bản nhạc kết thúc.
“Hay, hay đấy!”
Hoàng Anh liên tục gật đầu thán phục.
“Liên Nhi, con cảm thấy thế nào?”
Hoàng Liên nói: “Bản “Thiên Lạc” cũng là bản nhạc con học từ khi mới bắt đầu học dương cầm. Dù đã trải qua nhiều năm như vậy nhưng nó vẫn còn như mới trong ký ức. Quả thực vô cùng khó. Có thể diễn tấu được như vậy đã vô cùng lợi hại rồi.”
Hoàng Liên gật đầu, nói.
Hoàng Anh cũng gật đầu: “Quả thực rất khá. Nhưng mà vẫn còn một vài lỗi nhỏ. Bản “Thiên Lạc” này ngay từ đầu đã có một chỗ vô cùng dễ mắc lỗi, nhưng lỗi thì cũng bình thường thôi.”
Mặc Bạch chắp tay, rồi đưa mắt nhìn Diệp Thiên Dật. Diệp Thiên Dật đã đi tới chỗ cây đàn và ngồi xuống rồi.
Những ngón tay của Diệp Thiên Dật bắt đầu di chuyển. Cùng với những cử động của ngón tay là những âm thanh trong trẻo và đẹp đẽ bắt đầu vang lên.
Hoàng Anh nhắm mắt thưởng thức. Chỗ mà nàng nói rất dễ mắc lỗi ở đầu bản nhạc ấy lại hay ngoài sức tưởng tượng.
Diệp Thiên Dật giờ đây là một bậc thầy dương cầm. Chỗ nào dễ xảy ra sai sót thì hắn đều có thể sửa chữa được. Nếu như để bọn họ biết được, Diệp Thiên Dật căn bản không biết chơi bản nhạc này thì phải chăng sẽ càng thêm phần kinh ngạc?
Khi bản Thiên Lạc tới đoạn cao trào…
Ầm ầm
Cùng lúc đó, mây gió ở khoảng không bên ngoài đột nhiên trở nên huyền ảo, thiên địa dị tượng xuất hiện.
Mọi người đổ dồn ánh mắt nhìn ra cửa sổ!
“Đây? Thiên địa dị tượng??
“Có bóng rồng bay bổng trong mây, đây chính là thiên địa dị tượng!”
“Có khả năng đây thực sự là thiên địa dị tượng do tiếng đàn của Diệp Thiên Dật dẫn tới? Điều này??”
“Lần trước là Bách điểu triều phụng, lần này lại là thiên địa dị tượng. Trời ạ, Diệp Thiên Dật này rốt cuộc đã thuần thục đàn dương cầm tới mức độ nào? Đơn giản chơi hai bản nhạc dẫn ra tới hai lần thiên địa dị tượng? Chưa từng thấy trước đây!”
Bọn họ như chết lặng.
Mặc Bạch kia đã ngây người, chôn chân tại chỗ rồi.
Hắn đang sống sờ sờ đó mà đã bị tát thẳng vào mặt hai lần.
Cái khác tốt xấu thế nào tạm thời chưa nói tới. Nhưng thiên địa dị tượng này rõ ràng là do Diệp Thiên Dật đánh đàn dương cầm mà tạo nên.
Chỉ đơn giản là chơi dương cầm mà gây ra thiên địa dị tượng. Trình độ này còn có thể nói gì được đây?
Vì sao vậy?
Hắn chỉ cảm thấy thật khác thường!
Một cậu trai ở lứa tuổi đôi mươi, dựa vào cái gì mà có thể làm ra được chuyện thế này?
Và chính vì sự xuất hiện của thiên địa dị tượng, mà có nhiều người tin lời Diệp Thiên Dật nói trước đó, là Hoàng Liên vì mê mẩn tiếng đàn dương cầm của Diệp Thiên Dật mà hai người họ mới quen biết nhau.
Còn chân tướng thế nào, chỉ có thể để thời gian trả lời cho bọn họ mà thôi.
“Hay! Hay! Vậy mà lại có thể dẫn tới thiên địa dị tượng, ta không biết nên nói gì nữa. Ta không có tư cách để đánh giá ngươi nữa rồi.”
Hoàng Anh nhìn Diệp Thiên Dật, cảm thán.
“Tiền bối quá khen rồi.”
Diệp Thiên Dật chắp tay.
Vài tiếng đồng hồ sau, buổi tiệc sinh nhật kết thúc. Tất cả mọi người hoặc là trở về, hoặc là lưu lại đế cung tạm một đêm.
Tin tức về Diệp Thiên Dật cũng coi như là đã được truyền ra ngoài rồi. Còn có thể truyền đi đến mức độ nào thì không thể nói được. Suy cho cùng cánh đàn ông cũng không muốn lưu truyền loại tin tức gây kích động này, vì nó có thể gây ảnh hưởng tới uy phong của chính họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận