Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 1710: Tà Nguyệt giáo đau đầu.

Diệp Thiên Dật mãn nguyện đi đến phòng của Hoàng Liên.
Đây có lẽ là nơi riêng tư nhất của Hoàng Liên.
Hoàng Liên cũng chẳng biết tại sao mình lại cho một người đàn ông bước vào phòng mình.
“Thơm quá đi.”
Sau khi Diệp Thiên Dật đi vào thì cố sức hít vào một hơi.
“Có sao?”
Hoàng Liên vừa bật đèn vừa nhàn nhạt hỏi một tiếng.
Nói như thế nào nhỉ? Tuy rằng trong lòng nàng cũng có chút là lạ, nhưng Hoàng Liên nàng dù sao cũng là Nữ hoàng, vậy không phải là người con gái bình thường, có vài thứ năng lực chịu đựng và trình độ bình tĩnh tuyệt đối mà người bình thường không thể đạt được.
Cũng chính là vì Diệp Thiên Dật thân thiết với nàng hơn một chút, nhưng tuyệt đối không thể quên đi thân phận của nàng, Nữ hoàng của đế quốc Nguyệt Thần, đã từng là cường giả của Nguyệt Thần cung, hơn nữa còn là huyết mạch trực hệ.
“Vậy có thể là trên người ngươi vốn đã thơm ngát, ngươi ngửi quen rồi.”
Sau đó Diệp Thiên Dật đánh giá căn phòng của Hoàng Liên.
Phòng rất lớn, rất gọn gàng, vậy muốn nói nơi chói mắt hấp hẫn người ta nhất rõ ràng là cái giường kia rồi.
ĐM! Thật lớn, kiểu dáng rất mềm.
Vèo____
Diệp Thiên Dật nhún người trực tiếp nhảy lên.
Hoàng Liên:???
Không phải chứ….
“Đi xuống!”
Nàng nhíu mày.
Chuyện này quá đáng rồi.
Cho hắn đến phòng của mình, hắn trực tiếp nhào lên giường của mình?
Diệp Thiên Dật từ trên giường bò xuống.
“Làm sao hả?”
Hoàng Liên đi đến tủ quần áo ôm hai cái chăn vứt cho Diệp Thiên Dật.
“Trải ra đất ngủ đi.”
Hoàng Liên nhàn nhạt nói.
“Ta cũng đâu có muốn ngủ giường của ngươi, à đúng rồi, mẹ ngươi sẽ không để lại cái gì nhìn trộm trong phòng ngươi chứ?”
Diệp Thiên Dật đột nhiên hỏi.
Rất rõ ràng Diệp Thiên Dật vừa hỏi như vậy, Hoàng Liên trực tiếp đứng im tại chỗ.
Mẹ nàng nghi ngờ mối quan hệ giữa mình và Diệp Thiên Dật chuyện này là tất nhiên, như vậy mẹ mình sẽ không dùng thủ đoạn gì chứ?
Nhưng nàng cũng không lên lầu mà, nhưng dù sao có lúc nhìn thấy không nhất định là thật, mẹ mình không lên tầng không đại diện cho nàng không có cách làm khác.
Không được, quá đa nghi rồi, có lẽ không đến nỗi đâu?
“Vậy không sao, chúng ta ngủ riêng cho dù mẹ nhìn thấy cũng sẽ không nói gì.”
Hoàng Liên thản nhiên nói, sau đó Hoàng Liên đi đến bên bàn mở máy tính.
“Đúng là không nói cái gì, nhưng trước đó ta nói với mẹ ngươi hai chúng ta đều ngủ trên một cái giường chỉ là vẫn chưa làm đến cái chuyện cuối cùng kia thôi, vậy nếu như ta ngủ ở dưới đất, có phải là có chút kỳ lạ không?”
Hoàng Liên nhíu mày ngồi trên ghế, sau đó quay đầu nhìn Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật nhìn đôi mắt xinh đẹp kia của nàng ho khan một tiếng lộ vẻ chột dạ.
“Bản đế cũng không phải là những cô gái đơn thuần bình thường kia, có vài chuyện ngươi biểu hiện quá rõ ràng rồi.”
Câu này của Hoàng Liên đã rất rõ ràng rồi, nàng nhìn ra Diệp Thiên Dật ngươi là muốn nhân chuyện này thuận tiện chiếm tiện nghi của nàng, trong lòng nàng hiểu rõ.
“Ngươi nghĩ quá nhiều rồi, ta là thật tâm suy nghĩ vì ngươi, vậy ngươi nghĩ thử xem, ta là ai? Ta chính là một võ giả hơn hai mươi tuổi, cảnh giới chỉ có Thiên Thần cảnh Tứ giai, mà ngươi thì sao? Đường đường Nữ hoàng của đế quốc Nguyệt Thần, cho dù ta muốn làm gì ngươi, ta cũng phải dám có đúng không? Ngươi cảm thấy ta dám sao?”
Diệp Thiên Dật chớp chớp đôi mắt đơn thuần ngây thơ về phía nàng.
“Ngươi nói xem?”
“Ách____”
Diệp Thiên Dật sờ sờ chóp mũi rất xấu hổ.
“Trong suy nghĩ của ngươi ta là người như vậy sao.”
“Không phải trong suy nghĩ của bản đế, mà là ngươi chính là người như vậy, bên ngoài quá nhiều tin đồn liên quan đến ngươi.”
Hoàng Liên nhàn nhạt nói.
“Tiểu Liên Liên, ngươi là cường giả cảnh giới gì rồi, có lẽ ngươi cũng rõ, lời đồn cản trở người thông minh, những lời đồn bên ngoài ngươi cũng tin à?”
“Chủ yếu những chuyện đó đã không phải là lời đồn đơn thuần.”
Hoàng Liên nói.
Cái tên này thế mà lại còn muốn chiếm tiện nghi của nàng, thật sự không biết xấu hổ.
Nhưng có cách gì chứ?
Không có cách gì, thiện cảm của nàng với Diệp Thiên Dật rất cao, hơn nữa hắn giúp nàng một chuyện lớn như vậy, cứu mẹ nàng, nàng vô cùng cảm kích Diệp Thiên Dật, cho dù không thoải mái cũng tuyệt đối không thể nổi nóng với Diệp Thiên Dật.
“Vậy thì tùy đi, ngươi không nghỉ ngơi sao?”
Diệp Thiên Dật vừa thu dọn chăn đệm nằm dưới đất của mình vừa nói.
“Không cần, ngươi còn cần nghỉ ngơi?”
Hoàng Liên nhìn thoáng qua Diệp Thiên Dật.
“Đúng vậy, chẳng thế thì sao?”
“Thân là một võ giả thiên tài, nên chú tâm vào việc tu luyện.”
Hoàng Liên nhàn nhạt nói.
Tên Diệp Thiên Dật này thật kỳ lạ, người ta chỉ mong sao một ngày có nhiều thời gian tu luyện hơn một chút, chỉ mong sao một ngày hai mươi tư tiếng có thể có nhiều hơn một tiếng, mà tên Diệp Thiên Dật này thì sao?
Trước đó ở trong nhà mình chơi game cả một buổi tối, bây giờ còn muốn đi ngủ, chủ yếu là võ giả nếu tu luyện cả đêm, sáng sớm tỉnh dậy còn sảng khoái hơn so với đi ngủ.
“Không! Đời người là phải hưởng thụ, tu luyện à, là chuyện nên làm, nhưng tuyệt đối không phải là dùng tất cả thời gian rảnh rồi của mình để tu luyện.”
Diệp Thiên Dật nói.
Hoàng Liên không nói gì.
Hai người cứ ở trạng thái như vậy trải qua khoảng một tiếng đồng hồ.
Hoàng Anh quay lại rồi.
Không sai!
Nàng không đi luyện hóa Thái Thượng Lưu Ly mệnh, tại vì sao?
Bởi vì Thái Thượng Lưu Ly mệnh hoàn toàn không vội luyện hóa hôm nay, nàng ra ngoài một chuyến là để bưng tai bịt mắt người khác, nàng muốn xem thử, sau khi đứa con gái này của mình với tên Diệp Thiên Dật này biết nàng đi luyện hóa Thái Thượng Lưu Ly mệnh rốt cuộc sẽ là tình hình như thế nào.
Nàng muốn làm rõ, hai người này rốt cuộc là tình hình gì!
Nếu như tất cả đều là giả, như vậy hai người này có lẽ sẽ ngủ riêng, nàng vẫn rất hiểu con gái của mình, nếu như hai người này giả làm người yêu, dưới tình huống bình thường hôm nay bọn họ sẽ ngủ riêng.
Cho dù không ngủ riêng, nàng cũng có thể đi xem thử tình tiết gì.
Cho nên, Hoàng Liên vẫn thật sự phải cảm ơn Diệp Thiên Dật, bởi vì vừa bắt đầu thực sự là dựa theo những gì Hoàng Liên nói, nàng muốn ngủ riêng với Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật nằm ở đó chơi điện thoại, Hoàng Liên ngồi trên ghế xem máy tính, xem một vài tin tức liên quan đến Đế quốc Nguyệt Thần.
“Tà Nguyệt giáo.”
Hoàng Liên nhíu chặt mày.
“Tà Nguyệt giáo làm sao?”
Diệp Thiên Dật quay đầu hỏi một tiếng.
“Rất khó giải quyết.”
Hoàng Liên tùy ý vén tóc nói.
“Ta biết, một giáo phái lấy giết người làm thú vui, nhưng có lẽ không mạnh lắm mà?”
“Đúng, không mạnh, thực lực tổng thể rất yếu, ở Thượng Vực thậm chí còn không bằng một Tiên môn, rất ít cường giả, thậm chí phần lớn thành viên cũng chỉ là người gần như không có thiên phú gì thậm chí còn là người bình thường, nhưng chính là một thế lực như vậy lại khiến cho đế quốc Nguyệt Thần gà chó không yên.”
Nàng hơi híp mắt.
“Không tìm được?”
Hoàng Liên gật đầu: “Đúng, thành viên của bọn họ hoặc nhiều hoặc ít đều có một vài bệnh trạng tâm lý, tìm kiếm kích thích khoái cảm bằng việc giết người, bởi vì bất mãn sự bất công của thói đời mà gia nhập Tà Nguyệt giáo.”
Cái gọi là bất mãn sự bất công của thói đời là vì, dựa vào cái gì thiên phú các ngươi mạnh như vậy, chúng ta chỉ là người bình thường? Hoặc là thiên phú kém như vậy? Lâu ngày hình thành một loại bệnh tâm lý cũng có thể hiểu được.
“Những người đó đều uống một loại độc đan, một khí sinh ra suy nghĩ nói ra bí mật sẽ lập tức chết bất đắc kỳ tử, mà bọn họ phần lớn có thể bắt được cũng không có tin tức hữu dụng gì.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận