Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 1711: Nàng không tiếp thu nổi.

Tà Nguyệt giáo chính là tà phái thực sự.
Diệp Thiên Dật thấy nó còn khiến người ta ghét hơn cả m Nguyệt tông.
Dĩ nhiên không mạnh bằng, nhưng đủ ghê tởm.
“Thật sự không hiểu được, những người kia là vì bệnh tâm lý mà gia nhập Tà Nguyệt giáo, nghĩ mọi cách để giết người, gây ra hỗn loạn, vậy cao tầng của Tà Nguyệt giáo bọn họ sẽ đạt được cái gì từ đó chứ? Không hiểu nổi.”
Diệp Thiên Dật lắc đầu.
Tà Nguyệt giáo này thực sự khá là đặc biệt, bên trong bọn họ ai cũng đều là bậc thầy phạm tội, chẳng hạn như ngươi tham gia một buổi gặp gỡ, bên trong có thể có thành viên của Tà Nguyệt giáo, hắn giết người bằng một loại thủ đoạn nào đó, sau đó bỏ trốn, không có ai có thể điều tra ra.
Đơn giản mà nói, rất nhiều người của Tà Nguyệt giáo này đều là một vài hung thủ giống như trong truyện thám tử lừng danh Conan, thậm chí sẽ dùng một vài thủ đoạn các loại giết người trong mật thất, cái mà bọn họ theo đuổi là kích thích, khoái cảm, có lẽ sẽ có ân oán cá nhân, sau đó mang theo loại kích thích này vào, có lẽ là hoàn toàn không có ân oán cá nhân, thuần túy là vì tìm kiếm kích thích.
Thậm chí có người còn nghênh ngang đến mức hắn đi tham gia một buổi gặp gỡ, quấn bom kíp nổ trên người, rất trắng trợn.
Mà võ giả cũng sẽ giết người, thậm chí cũng sẽ dùng một vài thủ pháp phạm tội giết người.
Mấy năm này Hoàng Liên quả thực cũng là bị Tà Nguyệt giáo khiến cho buồn phiền không thôi.
Bởi vì người chết phần lớn đều là một vài người dân bình thường vô tội hoặc là võ giả cảnh giới khá thấp, mà những cái này thực sự mới là gốc rễ lập quốc của một đế quốc.
“Thực ra bản đế cũng không quá rõ bọn họ toan tính cái gì, có thể chính là người như vậy đi.”
Diệp Thiên Dật lại gần nhìn màn hình máy tính.
“Chính là ở thành Nguyệt Thần Thánh này?”
“Ừ.”
Diệp Thiên Dật nhìn thấy tin tức, chính là tối nay, vòng đu quay của một khu vui chơi của thành Nguyệt Thần Thánh có người bị giết, sau khi đợi đến vòng đu quay quay xuống dưới mới phát hiện một đôi yêu nhau ở bên trong đã chết rồi, mà ai giết căn bản không thể nào tra được, chỉ để lại ở đó một ký hiệu trăng rằm, đó là ký hiệu của Tà Nguyệt giáo sau khi giết người xong sẽ lưu lại, để thể hiện thành quả của mình với người đời.
“Đây hoàn toàn không coi ai ra gì mà.”
Diệp Thiên Dật nói.
“Vậy có cách gì chứ?”
Hoàng Liên thở dài một hơi.
Cho dù có bản lĩnh lớn lao, nhưng loại chuyện này không phải cứ có bản lĩnh là có thể có cách, lực lượng mạnh có tác dụng gì chứ?
“Thôi đi, đừng nghĩ nữa, đi ngủ thôi.”
Diệp Thiên Dật đặt tay lên tay nàng.
Hoàng Liên rút tay ra, nhíu mày sau đó quét về phía Diệp Thiên Dật.
“Này này này, ta không phải chiếm tiện nghi của ngươi, ngươi đừng quên, hai chúng ta đang đóng giả làm người yêu, một vài chi tiết tiếp nối cần phải thích hợp, ví dụ như ta sờ tay ngươi, ôm eo ngươi, vậy là không diễn nữa?”
Diệp Thiên Dật nói.
Hoàng Liên thở dài một hơi.
Tên Diệp Thiên Dật này tuyệt đối là cố ý chiếm tiện nghi của nàng, mà nàng còn không thể phản bác.
“Ta cảm thấy đủ rồi, sẽ không bị lộ lẩy đâu, không cần làm như này vào lúc không có ai.”
Hoàng Liên nhàn nhạt nói.
Cộc cộc cộc____
Vào đúng lúc này, cửa phòng Hoàng Liên bị gõ.
Soàn soạt____
Hai người đồng thời soàn soạt nhìn qua.
Đây là nơi ở của Hoàng Liên, người có thể tùy ý đến đây trừ Hoàng Liên chỉ có mẹ nàng, ngay cả nha hoàn bên người của Hoàng Liên đều phải ở bên ngoài báo cáo mới có thể tiến vào.
Hai người nhìn nhau.
“Ta đã nói rồi, may mà chúng ta không có ngủ riêng phòng, nếu không có phải là xong đời rồi không?”
Hoàng Liên không nói gì sau đó nhanh chóng đi tới.
“Mẹ.”
Nàng nhìn Hoàng Anh ở cửa sau đó gọi một tiếng.
“Không có gì, ta là đến nói chuyện với con và tên nhóc Diệp Thiên Dật này.”
Sau đó Hoàng Anh cười bước vào.
“Mẹ.”
Diệp Thiên Dật cười gọi một tiếng.
Hoàng Liên: “……..”
Hoàng Anh: “……...”
Không phải……..
Tuy rằng tên Diệp Thiên Dật không biết xấu hổ này lúc nãy có gọi mẹ rồi, nhưng ngươi thật sự mặt không đỏ tim không đập như vậy gọi mẹ?
Wow!
Hoàng Anh có chút chịu không nổi.
Có điều nếu như thật sự là con rể của mình, vậy nàng rất vui.
“Được,được.”
Hoàng Anh gật đầu cười đi đến.
“Làm sao lại còn trải chăn xuống đất?”
Nàng nhìn thoáng qua mặt sàn.
Hoàng Liên có chút không biết phải làm sao.
Nàng không ngờ mẹ mình sẽ quay lại.
“Mẹ sao người lại quay lại rồi? Không phải là đi luyện hóa Thái Thượng Lưu Ly mệnh rồi sao?”
Hoàng Liên chuyển chủ đề hỏi.
“Ừ, vốn dĩ là định trực tiếp luyện hóa, nhưng cảnh giới của ta bây giờ không cao, những người hoàng thất kia cho một đề nghị, có thể còn cần chuẩn bị một chút nữa mới được, cũng không quan trọng, thời gian mấy ngày mà thôi.”
Hoàng Anh ngồi ở sofa trong phòng nói.
“Ta đi rót cho người cốc trà.”
Hoàng Liên nhanh chóng bước đi.
“Nào, ngồi xuống đây đi.”
Hoàng Anh gọi Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật ngồi bên cạnh nàng.
“Có chuyện gì? Không phải nói là đã ngủ chung với con gái ta rồi hay sao? Làm sao còn trải chăn dưới sàn nữa?”
Hoàng Liên rót trà ở không xa cũng đang nghe cuộc nói chuyện của bọn họ.
“Rất bình thường mà, dù sao ta với con gái người vẫn chữa đến bước cuối cùng, cũng sẽ ngủ cùng nhau cũng sẽ ngủ riêng, haizz, mẹ à, người nói với nàng một chút đi, ta thật sự thực sự thực sự thực sự là không làm đến bước cuối cùng, ta là thật sự muốn sinh cho người một đứa cháu mập mạp, nhưng con gái người thật sự không bỏ xuống được, ta làm hết sức mình rồi.”
Diệp Thiên Dật u buồn nói.
Có gì nói đó, Diệp Thiên Dật càng nói như vậy càng khiến cho Hoàng Anh tin tưởng.
Cách làm trái ngược mà, ngươi càng nói quan hệ mình với Hoàng Liên đều đã phát triển đến trình độ nào rồi, càng cường điệu càng giả, càng sẽ dẫn đến nghi ngờ.
Hoàng Anh cười, nói: “Bình thường, con gái ta chính là như vậy, dù sao thân phận nàng còn ở đó, không phải sao?”
“Cho nên ta hiểu, ta mới muốn nhờ ngài giúp đỡ.”
Diệp Thiên Dật cười sáp đến xoa bóp vai cho Hoàng Anh nói.
“Ừm……. nên giúp.”
Hoàng Liên bưng trà đi đến.
“Liên Nhi à.”
“Mẹ người nói đi.”
“Dù thế nào cũng phải cùng Thiên Dật ngủ với nhau đi.”
Hoàng Anh sờ tay ngọc Hoàng Liên lời nói thấm thía nói.
Hoàng Liên: “……..”
Không phải chứ, nàng biết Diệp Thiên Dật nói như vậy là đúng, nhưng tại sao cảm thấy Diệp Thiên Dật là cố ý vậy? Cố ý để mẹ mình giúp hắn, sau đó có thể ngủ với nàng trên cùng một chiếc giường rồi.
Woaa!
Nàng khó chịu.
Tên Diệp Thiên Dật này quả thật quá âm hiểm rồi.
“Vâng, con sẽ nghe lời mẹ.”
Hoàng Liên cũng là bình tĩnh nói.
“Vậy tốt, mẹ không làm phiền các ngươi nữa, các ngươi hôm nay không được tu luyện, nghe thấy không?”
“Vâng ạ.”
“Vâng ạ.”
Diệp Thiên Dật nhếch miệng cười.
Thoải mái rồi thoải mái rồi.
“Nghỉ ngơi đi.”
Sau đó Hoàng Anh đi ra ngoài thuận tiện đóng cửa cho bọn họ.
Hoàng Liên nhìn về phía Diệp Thiên Dật.
“Này, ngươi sẽ không trách ta chứ?”
“Không.”
Nàng lắc đầu: “Thôi được rồi, ngươi tiếp tục ngủ ở đó đi, sáng mai ta sẽ gọi ngươi dậy sớm một chút.”
Hoàng Liên có thể chấp nhận Diệp Thiên Dật nắm tay, ôm eo mình, nhưng nàng tuyệt đối không tiếp thu nổi việc ngủ cùng với hắn trên một chiếc giường!
“Không được.”
Diệp Thiên Dật lắc đầu nói.
“Hả?”
Nàng nhíu mày nhìn về phía Diệp Thiên Dật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận