Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 172: Ngươi mới là ‘trùm ra vẻ’.

Dịch: Cỏ Dại Team
Diệp Thiên Dật không hiểu, mấy người đó đến thì đến thôi, không ở khách sạn hay nhà khách được à? Vì cái lông gì mà tất cả cứ phải hùa nhau chạy tới bốn học viện lớn nhất? Dù sao Diệp Thiên Dật cũng biết chắc chắn một điều, bọn họ không phải tới đây để học học, bọn họ đều coi thường Học Viện Thiên Thủy.
Thật ra rất đơn giản, chỉ là nơi đây sắp có di tích ra đời, mà di tích thì cạnh tranh công bằng, có cơ hội địa lí, mà lần này di tích căn cứ vào tính toán cường giả ở Thiên Cơ Các, đây là một địa phương tạo cơ hội cho thế hệ sau, cho nên tất cả các tông môn lớn bàn bạc, tất cả phái người từ trên trời dưới biển đều tập hợp ở trong bốn học viện của thành Thánh Thiên Thủy, thứ nhất là có chỗ ở tạm thời, thứ hai là để người bên trong học viện làm quen với nhau, so tài qua lại! Đây là chuyện tốt, nếu ở khách sạn thì làm gì có được những cơ hội này! Cho nên bọn họ mới quyết định tới!
Chuyện thứ nhất khi Diệp Thiên Dật đi tới học viện là bị Thi Gia Nhất kéo đi tham gia đại điển hoan nghênh học viện.
“Ta nói này bé Thi, ta đi làm gì, ta có hoan nghênh bọn họ đâu”
Diệp Thiên Dật bất đắc dĩ đi sau lưng Thi Gia Nhất
“Có rất nhiều cao thủ nổi tiếng bằng lứa tuổi với ngươi, hơn nữa nếu ngươi không đi thì tức là không cho các gia tộc lớn, tông môn với học viện mặt mũi, nếu bị soi ra, thì ngươi gặp phiền phức lớn đấy” Thi Gia Nhất giảng giải.
“Nói thật đấy à?”
Diệp Thiên Dật nói
Thi Gia Nhất dừng chân, cười duyên.
“À thì, thật ra là bổn tiên nữ ta đây nhìn mấy người đại tông môn, học viện kia cứ thích ra vẻ ta đây, người nào cũng vênh váo hung hăng, dáng vẻ xem thường người khác, ngay cả khi lớp trưởng của lớp mười đi lên bắt tay với họ, tên chết tiệt… À không được, không nói tục chửi bậy được, anh trai đó còn chẳng thèm nhìn, ngươi có tức không?”
Diệp Thiên Dật: “..”
“Cho nên?”
Thi Gia Nhất đi đến trước mặt Diệp Thiên Dật, hai tay đặt lên bả vai của hắn, nói: “Cho nên… Ngươi với tư cách là ‘trùm ra vẻ’ của Học Viện Thiên Thủy chúng ta, ngươi nhịn nổi sao? Đi đè bẹp nhuệ khí của bọn họ với tiên nữ ta đây.”
Không sai, Thi Gia Nhất rất bực mình! Mấy người kia rất cao quý, lợi hại, nhưng mà nhân phẩm có vấn đề, tên Diệp Thiên Dật này mặc dù là cặn bã nhưng ít nhất cũng coi là bình thường? Cũng có hung hăng vênh váo lắm đâu?
Mặc dù Thi Gia Nhất cảm giác được Diệp Thiên Dật kém hơn mấy tên kia, mặc dù bây giờ kém hơn, nhưng nàng vẫn có cảm giác kì lạ là Diệp Thiên Dật có cách để vênh váo hơn, đẹp bẹp bọn kia luôn.
“Được rồi, để ta thử”
Diệp Thiên Dật nhún vai, đi cùng Thi Gia Nhất
Sân to như vậy, tất cả học viên đều tập trung hết ở đây, lúc này bên trên đang có những người mỉm cười giới thiệu bản thân, tổng cộng 30 người, nam chiếm đa số, 25 nam, nữ chỉ có 5, khiến Diệp Thiên Dật kinh ngạc là Liễu Khuynh Ngữ cũng ở trong số đó! Tại sao những học sinh này lại hưng phấn như vậy? Bởi vì Liễu Khuynh Ngữ chứ còn sao nữa!
Còn một người quen nữa, Hà Thường Vũ! Những người khác hắn không nhận ra!
Một bên khác đứng trên đài là Bạch Hàn Tuyết, Tần Triều, Lâm Trường Thiên, Họa Thủy và các học sinh ưu tú khác.
Diệp Thiên Dật còn tận mắt thấy lớp trưởng của lớp nào đó của Học Viện Thủy Thiên bắt tay với người đàn ông trong đó, sau khi bắt tay xong tên kia còn lấy khăn ra xoa xoa bàn tay bị nắm… Trong mắt lộ vẻ khinh thường và chán ghét.
Cái quần què gì thế?
Đám người này sao cứ tỏ vẻ mình là người tài giỏi thế nhỉ? Thế giới này không công bằng vậy à? Khiến bọn họ cứ như ăn mày.
“Chuyện gì đây?”
Diệp Thiên Dật hỏi Thi Gia Nhất
“À, học viện đang hỏi thăm sức khỏe bọn họ theo hình thức, mấy người Bạch Hàn Tuyết đại biểu cho học viện chúng ta, nhưng chỉ có Bạch Hàn Tuyết là còn đỡ, mấy người khác bị bọn họ miểu sát thành cặn, không hiểu mấy lão già bạc đầu kia nghĩ như nào, nhất quyết tới đây tạo chương trình, còn nói để mọi người học tập bọn họ, ngươi lên giành lại sân khấu cho Học Viện Thiên Thủy đi”
Diệp Thiên Dật “...”
“Không phải chứ, bà chị à, Tiểu Hàn Tuyết còn kém hơn bọn họ, bọ họ là thiên tài cấp yêu nghiệt đấy, ta lên làm sao giành sân được? Ta sẽ bị treo lên đánh ấy!”
Diệp Thiên Dật nói
“Hứ, ta còn không hiểu ngươi à? Một bụng toàn ý xấu, trước mặt ngươi, Tần Triều, lâm Trường Thiên đều là cặn bã, thi hội ngươi còn đột nhiên nổi tiếng, tuy những người này không bình thường, nhưng mà ta cảm thấy đứng trước mặt ngươi còn không đủ!”
Nói thật, Thi Gia Nhất cảm thấy Diệp Thiên Dật cặn bã, nhưng mà biết hắn có thể làm được chuyện người khác làm không được, rất lợi hại.
“Vậy ngươi đẩy ta bảo hố lửa à? Người ta ghi thù ta thì sao?” Diệp Thiên Dật nói
Thi Gia nghĩ tới đó, cười duyên nói: “Nếu ngươi làm, tiên nữ ta đây sẽ gửi ảnh đồng phục của ta cho cậu, hai mươi bộ nhá”
Ánh mắt Diệp Thiên Dật sáng lên
“Khụ khụ, mặc dù không hấp dẫn lắm nhưng mà được”
Nói xong Diệp Thiên Dật nhìn một cái
Giờ phút này đến lượt một người đàn ông giới thiệu
“Lôi Phong, con trai trưởng Lôi gia Đế quốc Lôi Lăng, hôm nay rất vui vì được tới Học viện Thiên Thủy, cũng quen được một số người ưu tú, nhất là cô Bạch Hàn Tuyết đây”
Sau đó ánh mắt Lôi Phong nhìn về Bạch Hàn Tuyết cách đó không xa, nở một nụ cười rất lịch thiệp.
Chỉ từ những lời này, đã biết bọn họ cao ngạo như thế nào, trước mặt ngàn người nói như thế, không coi ai ra gì, mà sự thật cũng đúng là thế, ở trong mắt bọn họ, đừng nói Học viện Thiên Thủy, cho dù là thành Thiên Thủy Thánh thì cũng thế.
Hiển nhiên Bạch Hàn Tuyết hấp dẫn phần lớn chú ý của bọn con trai, người khác thì là Liễu Khuynh Ngữ, nhưng bọn họ không dám khinh nhờn Liễu Khuynh Ngữ, bởi vì Liễu gia quá mạnh, nhưng Hàn Tuyết thì lại khác.
Chân mày Bạch Hàn Tuyết nhăn lại
“Cô gái xinh đẹp, không biết chốc nữa cô có rảnh không, có thể đi uống 1 ly không”
Lôi Phong hiểu ý mọi người nói với Bạch Hàn Tuyết
Lý Bác Nhân lúng túng, viện trưởng hắn không sánh bằng bất cứ thế lực nào trước mặt, ai hắn cũng không chọc nổi, biết thế nghe Thi Gia Nhất, không làm buổi hoan nghênh này, nhưng không làm thì lại bị nói.
“Bà nội nhà mày”
Diệp Thiên Dật nghe lời này liền không vui, giận đùng đùng đi lên!
Bạn cần đăng nhập để bình luận