Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 1728: một ngày nào đó hổ quy sơn, máu sẽ nhuộm đỏ góc trời

Diệp Thiên Dật đương nhiên hiểu ý của Mặc Bạch.
Nếu ngươi đã dâng đến tận cửa, vậy thì Diệp Thiên Dật cũng không tha cho hắn.
May thay, sự chú ý của mọi người đều dồn vào mình, những người khác sẽ không có cơ hội bắt chuyện với Đoan Mộc Huyên nữa.
“Thế này đi, chúng ta tuỳ ý làm một đoạn thơ ngẫu hứng trước đã, thế nào?”
Mặc Bạch cười.
Diệp Thiên Dật gật đầu; “Đương nhiên không vấn đề.”
“Ừm, vậy thì…… Vô Tâm đại sư, người ra đề đi.”
Vô Tâm đại sư vuốt râu rồi gật đầu; “Ừm, được, có thể xem hai vị thi đấu cũng rất hay, vậy theo mọi người thấy, nên ra đề như thế nào đây?”
Sau đó Kiếm Vô Nam nói: “Phải ra tiêu đề ít gặp một chút, thứ nhất là ta muốn xem thử ngôn từ của mấy bài hiếm gặp, hai là, đề tài hiếm gặp sẽ tăng khả năng ứng biến, đồng thời trình độ của hai vị cũng được thể hiện tốt hơn.”
Thực ra lời nói của hắn, bao gồm cả câu hỏi của Vô Tâm đại sư đều có đạo lý trong đó cả.
Đương nhiên bọn họ đều đang nghi ngờ liệu bài thơ này có phải do Diệp Thiên Dật sáng tác, điều đó thực sự đáng nghi, nếu là chủ đề hiếm gặp thì sẽ có thể bảo đảm hắn không có sự chuẩn bị trước.
Diệp Thiên Dật không sợ, dù sao hắn đã từng cọ xát với người trong hội thơ, hắn hiểu suy nghĩ của mấy người này, mà thơ trong đầu Diệp Thiên Dật thì rất nhiều
“Ừm, để lão nạp suy nghĩ.”
Vô Tâm đại sư nghĩ một lúc, rồi nhìn Hoàng Liên, nói: “Hay là Nữ hoàng bệ hạ ra đề đi?”
“Vô Tâm đại sư ra thì hơn.” Hoàng Liên từ chối khéo.
“Ừ, được thôi.”
Sau đó hắn nhìn Diệp Thiên Dật và Mặc Bạch, nói: “Như vậy nhé, hai vị đều không phải nhân vật tầm thường, Mặc Bạch là người đứng đầu Thần Cơ Môn trong tương lai, còn Diệp Thiên Dật là thiên tài hàng đầu, với hai người mà nói, những thất bại gặp phải trong cuộc đời này chắc chưa nhiều nhỉ?”
Mặc Bạch gật đầu; “Đúng vậy, vãn bối sinh ra ở Thần Cơ Môn, quả thực có ưu thế tự nhiên ở một vài khía cạnh, thất bại nhiều nhất chính là tu luyện hoặc chuyện tình cảm, tất nhiên là vẫn ít hơn so với nhiều võ giả khác.”
“Ừm, vậy thì thế này, các ngươi hãy tưởng tượng giờ mình đã mất đi tất cả hào quang, mỗi người hãy làm một bài thơ bày tỏ thái độ của mình trong trạng thái đó, thấy sao?”
Vô Tâm đại sư hỏi.
Đề tài này khá hữu ích đối với tài năng thiên bẩm của Diệp Thiên Dật lúc trước, hơi giống câu đời đắc ý cho niềm vui tận hưởng, tuy nhiên Vô Tâm đại sư lại cho rằng, cùng một đề tài, nếu là đạo văn, ít nhất hắn cũng không thể chuẩn bị sẵn hai bài về chủ đề hiếm gặp mà lại đều có trình độ đẳng cấp.
Cứ như vậy đi.
“Không vấn đề!”
Mặc Bạch gật đầu.
Sau đó bọn họ nhìn Diệp Thiên Dật.
“Được.”
“Được, mười năm phút đủ không?”
“Đủ!”
Sau đó hai người ngồi xuống, có ngươi mang bút mực tới cho họ.
Rất nhanh, Mặc Bạch đã sáng tác xong bài thơ ngẫu hứng.
“Xong rồi!”
Mặc Bạch đứng dậy.
“Được! Mau đưa đến đây cho bọn ta xem.”
Vô Tâm đại sư nói.
“Vâng!”
Mặc Bạch dâng bài thơ của mình lên, Hoàng Liên, Vô Tâm đại sư và những người đức cao vọng trọng khác đã ở đó để thưởng thức thơ của Mặc Bạch.
“Ừm.”
Có thể thấy, có người trong số đó đang gật đầu, rõ ràng là đang khen ngợi trình độ thơ ca của Mặc Bạch.
Sau đó bọn họ lần lượt ngẩng đầu lên nhìn Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật viết xong chữ cuối cùng, thì đứng dậy, dâng bài thơ của mình lên.
Hoàng Liên thầm cầu nguyện, tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì.
Đoan Mộc Huyên cũng yên lặng đứng đó.
Bây giờ, nàng ấy thậm chí có thể không cần tìm cách làm quen với Vô Tâm đại sư nữa, nếu Diệp Thiên Dật thực sự có thể làm quen với Vô Tâm đại sư thì nó chắc chắn sẽ hữu ích hơn sự cố gắng của mình.
Tuy nhiên, trước hết Diệp Thiên Dật phải có cái nền đã, nếu không dù hắn có là đế quân cũng không được.
“Ừm.”
Vô Tâm đại sư nhận lấy nó, rồi bọn họ lần lượt xem bài thơ của Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật và Mặc Bạch đứng cạnh nhau, còn nhìn nhau mỉm cười, trông như kiểu mối quan hệ tốt lắm vậy.
Bọn họ đọc bài thơ của Diệp Thiên Dật, mà đều cau mày.
Lúc Mặc Bạch nhìn thấy bọn họ cau mày, trong lòng cười thầm.
Xem ra trình độ thơ ca của Diệp Thiên Dật không ổn rồi.
Dần dần, lông mày của bọn họ lại dãn ra.
Sau khi đọc xong, bọn họ liếc nhìn nhau.
“Chắc mọi người đều đã có đánh giá rồi nhỉ?”
Bọn họ gật đầu.
Sau đó, Vô Tâm đại sư nhìn Diệp Thiên Dật, hỏi: “Diệp huynh đệ, chữ này của ngươi……”
Diệp Thiên Dật lúng túng gãi đầu, nói: “Trước đây là chưa từng luyện viết, sau đó lại lâu rồi không viết.”
“Ha ha ha, có thể thông cảm được, thông cảm được, có điều, nếu sau này Diệp huynh đệ muốn đạt được điều gì đó trong tương lai thì chữ này cần phải rèn luyện thêm.”
Vô Tâm đại sư nói.
Diệp Thiên Dật gật đầu: “Vãn bối hiểu rồi.”
“Vậy thì……”
Vô Tâm đại sư nhìn mọi người, nói: “Các ngươi nói xem bài nào hay hơn.”
Những người khác sốt ruột muốn chết, rốt cuộc bài nào hay hơn đây? Cuối cùng thì Diệp Thiên Dật có đạo văn không? Hắn thực sự có năng lực viết ra bài thơ hay vậy à?
Hoàng Liên nhẹ nhàng nói: “Vậy để ta nói trước.”
Đôi mắt xinh đẹp của nàng ấy nhìn Diệp Thiên Dật, nói: “Ta thấy bài thơ này của Diệp Thiên Dật hay hơn hẳn một bậc.”
“Cái gì!?”
Mặc Bạch nghĩ mình đã nghe nhầm, Diệp Thiên Dật hơn hẳn một bậc ư?
Hay là, Hoàng Liên đang bênh vực Diệp Thiên Dật?
“Ừm, phải nói rằng, quả thực bài thơ của đế quân có vẻ khá đấy! Đương nhiên, bài thơ của Mặc tôn giả cũng rất hay, chỉ là kém hơn bài kia một chút.”
Một lão giả khác nói.
“Lão phu cũng nghĩ thế.”
Mặc Bạch vội cau mày.
Theo hắn thấy thì trình độ thơ ngẫu hứng của hắn đã rất cao rồi, sao còn bị đem ra so sánh chứ?
Sau đó bọn họ nhìn Vô Tâm đại sư.
Vô Tâm đại sư cười, rồi nói: “Thật sự là thơ của Diệp huynh đệ hay hơn một bậc.”
Soàn soạt—
Mọi người đều khâm phục.
Đoan Mộc Huyên thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó Vô Tâm đại sư xua tay, trên hư không, hai bài thơ giờ xuất hiện ở đó.
“Các vị có thể xem thử.”
Bọn họ ngẩng đầu lên nhìn, Mặc Bạch cũng ngước lên nhìn, xem thử rốt cuộc bài thơ của mình kém Diệp Thiên Dật ở chỗ nào.
Sau đó hắn biết, kém thật.
Rồng chơi với tôm trên bãi cát, hổ xuống đồng bằng chó bắt nạt.
Con báo đắc thế hung tựa hổ, phượng hoàng hạ cánh không bằng gà.
Hổ nấp núi sâu nghe gió gào, rồng nằm bãi cạn đợi triều lên.
Phía cuối biển, trời sẽ là bờ, lên đỉnh núi ta chính là đỉnh.
Nếu mặt trời có thể mọc, đại bàng vẫn vỗ cánh hận bầu trời.
Không con hổ nào lạc xuống đồng bằng, đợi gió núi ta nổi lên lần nữa.
Một ngày nào đó rồng được nước, nước Trường Giang ắt sẽ chảy ngược.
Một ngày nào đó phượng về tổ, Trường Thành sẽ không bao giờ đổ.
Một ngày nào đó hổ quy sơn, máu chắc chắn nhuộm đỏ một góc trời.
Một ngày nào đó mặt trời thức dậy, phượng là phượng mà gà vẫn là gà.
Một ngày nào đó sư tử vào rừng, ta phải gầm lên chấn động sơn hà.
Một ngày nào đó xuống địa phủ chơi, ta sẽ khiến nó ngửa mặt nhìn trời.
Một ngày nào đó du hành đến chân trời, chúng thần phải quỳ bên cạnh ta.
Một ngày nào đó phượng bay lên trời, ta muốn thiên hạ làm hết sức mình.
Một ngày nào đó ta ra ngoài, ta muốn mình là duy nhất trên thế giới.
Những anh hùng bước ra từ đời ta, vừa vào giang hồ năm tháng đã phá vỡ.
Vui vẻ chuyện trò mưu đồ bá nghiệp, đời người đáng say một lần.
Có anh hùng nào không gặp nạn, hãy đợi mặt trời của ta thức dậy.
Luận thành bại đời người khí phách, cùng lắm là bắt đầu lại thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận