Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 177: Hệ thống này thực sự rất hữu dụng!

Mọi người trợn tròn mắt, vẻ mặt lộ rõ vẻ khó tin, không thể tin được!
Mạnh mẽ thì cũng phải có giới hạn thôi chứ? Đây là Pháp Tắc cảnh đấy, Pháp Tắc cảnh lục giai đấy! Ngươi đã ở cảnh giới nào trong ngày hôm trước nhỉ? Ngươi, Diệp Thiên Dật, còn ở Luyện Thần cảnh thập giai vài ngày trước! Tình hình gì thế này? Chuyện gì đã xảy ra?
Diệp Thiên Dật biểu thị rằng, nếu hệ thống không bắt hắn phải ra vẻ thì hắn cũng sẽ không làm gì cả!
Hắn ta cũng không thích giả vờ kiêu ngạo, thực sự không thích điều đó.
Nhưng không biết làm thế nào mà hệ thống này lại cứ bắt hắn ta phải làm như thế, hắn ta có thể làm gì được cơ chứ? Bây giờ vẫn còn khá ổn, hệ thống này bắt hắn đánh bại cả năm tên Thiên Tôn cảnh, đánh bại Pháp Tắc cảnh thì có nhằm nhò gì chứ? Bên cạnh đó, những người này người nào cũng đều rất kiêu ngạo, Diệp Thiên Dật rõ ràng nhìn thấy có người tiến lên bắt tay một người nào đó, người đó lại coi như không thấy hắn ta, người học sinh Học viện Thiên Thủy kia chỉ biết xấu hổ xoa tay rồi đi xuống! Diệp Thiên Dật nhìn thấy rất không vui!
Sau tất cả, Diệp Thiên Dật cũng là học sinh của Học viện Thiên Thủy, vì vậy hắn ta cần phải xoa dịu tinh thần của họ.
"Ta đã nói, ngươi so với chúng ta cũng không tốt hơn bao nhiêu, chỉ cần một chiêu đều đã có thể giải quyết."
Thạch Anh Kiệt sảng khoái, liền nhìn Sở Nam bò ra khỏi hố nói.
Sở Nam mặc kệ hắn, mà là nhìn về phía Diệp Thiên Dật: "Không thể nào! Ngươi không có phát ra linh lực, ngươi chỉ dùng thể lực đánh bại ta, ngươi ít nhất cũng phải là Lĩnh Vực cảnh thì mới có thể làm được điều đó! Nhưng đó là điều hoàn toàn không thể!"
Đúng vậy, mọi người đều không thể hiểu, và họ không thể hiểu tại sao Diệp Thiên Dật có thể làm điều này, nhưng đây lại là sự thật một lần nữa!
"Lại một lần nữa!"
Sở Nam nhìn Diệp Thiên Dật nói.
"Đánh lại sao? Không đánh nữa, đổi người đi."
Diệp Thiên Dật nói.
Nếu ngươi đánh bại hắn, ngươi cũng chẳng được thêm tí giá trị cuồng ngạo nào, vì vậy Diệp Thiên Dật mất hứng thú.
"Ta không tin ngươi mạnh như vậy!"
Sở Nam nhìn chằm chằm Diệp Thiên Dật nói.
Hắn ta bao nhiêu tuổi? Trông không giống như 20 tuổi? Lĩnh Vực cảnh ở tuổi hai mươi ư? Điều này là không thể! Không có sự tồn tại như vậy trong toàn bộ lục địa này được!
"Để ta lên."
Phong Nhã tiếp cận Diệp Thiên Dật vào lúc này.
Nàng ấy không khai tên tuổi và nguồn gốc của mình, bởi vì nàng là thành viên của Tà Phái, một khi lộ diện, nàng có thể bị mọi người bao vây tấn công, nguyên nhân chính là người này rất đặc biệt và mạnh mẽ. Nàng muốn tự mình thử sức!
"Con gái, con gái ư, quên đi, không đánh với con gái đâu, quên đi, hôm nay đến đây thôi vậy."
Sau đó Diệp Thiên Dật huýt sáo và bỏ đi.
Hệ thống này thực sự rất hữu dụng!
Phong Nhã nhún vai và bỏ đi!
Bạch Hàn Tuyết nhanh chóng bắt kịp Diệp Thiên Dật.
Từ hôm nay, Diệp Thiên Dật thực sự nên trở thành huyền thoại của trường Học viện Thiên Thủy.
Liễu Khuynh Ngữ liếc mắt nhìn về phía Diệp Thiên Dật, sau đó cũng bước đi.
"Chuyện gì vậy chứ? Sao đột nhiên lại mạnh mẽ như vậy? Ngươi là Lĩnh Vực cảnh sao?" Bạch Hàn Tuyết nghi ngờ hỏi.
“Đương nhiên là không.” Diệp Thiên Dật không biết phải giải thích với nàng ấy như thế nào, cũng không được tiết lộ hệ thống, sau đó Diệp Thiên Dật nói: “Đó là sức mạnh của mấy lá bùa Gia Cát tiền bối cho ta đấy.”
Bạch Hàn Tuyết chợt hiểu ra.
"Mặc dù việc làm hôm nay của ngươi đã giúp Đại học Thiên Thủy lấy lại mặt mũi, nhưng nó cũng khiến ngươi gặp nguy hiểm đấy, bọn họ đều rất mạnh."
Diệp Thiên Dật cười và nói, "Không sao đâu, bọn họ không có người yêu thì cũng phải có vợ hay em gái, không có nữa thì cũng phải có mẹ chứ? Biết đâu được ta lại chuẩn bị làm cha kế của bọn hắn, đến lúc đó bảo mẹ bọn hắn đánh đít bọn hắn. Hahaa.”
Bạch Hàn Tuyết: "..."
...
Khóa học một ngày đã kết thúc như thế này, không có gì xảy ra vào ngày tiếp theo, nhưng Diệp Thiên Dật đã trở nên nổi tiếng hơn, những người được gọi là thiên tài đó có thể đã bị Diệp Thiên Dật đè bẹp, và cũng chưa bao giờ nghe nói về những chuyện tồi tệ như vậy, và hình như là họ đang điều tra Diệp Thiên Dật, dù sao đi nữa thì màn trình diễn của Diệp Thiên Dật hôm nay quá khoa trương rồi, bọn họ cũng đều là những kẻ kiêu ngạo, và những kẻ ấy đã đến một Học viện nhỏ trong một Đế quốc nhỏ như thế này, lại còn bị một tên nhóc trẻ tuổi của cái Học viện nhỏ nhoi này vặn cổ và đánh bại nữa chứ.
Bọn họ nếu như có phẩm chất thiên tài thiên phú sẽ không cùng Diệp Thiên Dật và đám người đó mâu thuẫn đâu, và cũng sẽ không gây ra bất cứ sự chạm trán nào, xem ra là đã có rất nhiều mâu thuẫn, chính là vì tính khí kiêu ngạo của bọn họ.
"Hôm nay là sinh nhật của chị Thập Nhất."
Khi Diệp Thiên Dật bước ra khỏi lớp học, Bạch Hàn Tuyết đã đợi hắn ở bên ngoài.
"Hả? Sinh nhật sao, sau đó thì sao?" Diệp Thiên Dật hỏi.
"Chị Thập Nhất cũng là bạn tốt của chúng ta, ngươi không định tổ chức sinh nhật cho nàng sao?"
Bạch Hàn Tuyết hỏi.
Tuy rằng gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, hơn nữa nhà họ Bạch còn gặp nguy hiểm, nhưng những chuyện này vẫn chưa đến, cho nên cũng không thể không làm gì cả, đúng không?
"Được rồi, đến nhà nàng ấy à?"
Bạch Hàn Tuyết lắc đầu; "Không biết, đi hỏi thử xem."
Diệp Thiên Dật nhún vai, và sau đó cả hai đi đến lớp mười, chỗ của Thi Gia Nhất.
Xung quanh cửa lớp mười đang có rất nhiều người, điều này khá bình thường, bởi vì Thi Gia Nhất rất xinh đẹp, lúc tan học luôn có nhiều người cố tình đến đây để nhìn nàng, nhưng hôm nay có vẻ đông hơn, giống như đang xem một vở kịch vậy.
Diệp Thiên Dật bước tới, những người đó theo bản năng nhường chỗ cho Diệp Thiên Dật, vì cái lông gì chứ... Dù sao thì họ cũng không hiểu sao mình lại làm vậy, Diệp Thiên Dật bây giờ khác rồi, giống ông chủ của Học viện Thiên Thủy hơn, và họ tự cảm thấy như vậy trong tiềm thức của mình
"Ái chà."
Diệp Thiên Dật không nhịn được cười khi hắn bước tới, chuyện gì xảy ra, hóa ra là Thi Gia Nhất đang được tỏ tình.
Diệp Thiên Dật có chút ấn tương với người đi tỏ tình kia, dù sao cũng không biết là đệ tử của Tông môn nào, ưu tú thì nhất định phải ưu tú rồi.
"Gia Nhất, ta đã thích ngươi ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, làm bạn gái ta nhé, ta hứa sẽ đối xử tốt với ngươi."
Bành Khải Kiệt cầm một bó hoa hồng trên tay nói với Thi Gia Nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận