Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 1790: Khoa trương như vậy sao

Hai người Diệp Sơn và Diệp Trọng kia đối mắt nhìn nhau, bọn họ nhìn ra được hai chữ “ra tay” từ trong mắt của đối phương.
Mái nhà này bọn họ cũng đến rồi, tiếp tục kéo dài cũng không cần thiết nữa!
Cái kẹp trên chân cũng không cần đi gỡ nữa.
Đừng do dự nữa.
Trực tiếp ra tay!
Rầm—
Ngay sau đó, hai cường giả giẫm vỡ mái nhà xông vào phòng.
Ngay lúc bước vào, bọn họ nhìn thấy Diệp Thiên Dật ngồi ở trên giường.
Đối với bọn họ cường giả của cảnh giới này mà nói, giết một Thiên Thần Cảnh, cho dù là võ giả có thể đánh thắng Thất Phách Cảnh Thất giai, thật ra chỉ cần giải phóng một chút uy thế thuộc về Thái Cổ Thần Vương Cảnh bọn họ thì có thể đè nát lục phủ ngũ tạng của hắn.
Rất nhiều đối thủ trước đây của Diệp Thiên Dật cũng từng làm như vậy, nhưng đối với Diệp Thiên Dật không có tác dụng! Bởi vì Diệp Thiên Dật có rất nhiều cách có thể đối phó cái này.
Thái Cổ Thần Vương Cảnh ngươi có điên cuồng sử dụng đại chiêu ta cũng đều không có chuyện lớn gì, tiểu gia ta còn sợ ngươi giải phóng uy lực sao?
Vù—
Thậm chí chưa đầy một giây, Diệp Thiên Dật đã bị một kiếm đâm xuyên họng.
Sau đó bọn họ trực tiếp lấy nhẫn không gian trên tay Diệp Thiên Dật xuống, một Diệp Sơn khác còn có ý kéo quần áo của Diệp Thiên Dật xuống, sau đó hai người nhanh chóng biến mất ở trong phòng.
Sau khi bọn họ biến mất….
Diệp Thiên Dật đã hoa thành thi thể kia biến thành một làn khói biến mất.
Ở một vách núi trên một đỉnh núi khác, Diệp Thiên Dật ngồi ở đó cắn hạt dưa hút thuốc, hình ảnh phía trước là hình ảnh mấy cái máy quay phim đặt trong phòng quay lại, còn có hình ảnh trong căn phòng kia của mình.
“Thật lợi hại.”
Diệp Thiên Dật không nhịn nổi cười một tiếng.
Dù sao Diệp Thiên Dật lúc bắt đầu không quay được cái gì, thông qua hình ảnh máy quay phim quay lại, Diệp Thiên Dật chỉ có thể nhìn thấy cái kẹp trên mặt đất phát nổ, chứng minh đã kẹp được người, sau đó không nhìn thấy bất kì ai, hắn có thể nhìn thấy cái kẹp bị cứng rắn bẻ ra, cũng không nhìn thấy có người bẻ.
Đây chính là năng lực ẩn giấu của cường giả, đây thật ra chính là ẩn thân.
Nhưng ẩn giấu không phải thật sự ẩn thân, bởi vì ẩn giấu đồng thời cũng để người khác cảm nhận được hơi thở của ngươi, tiếng hít thở của ngươi.
Nhưng cái này cũng chia mạnh yếu, ẩn giấu yếu rất dễ dàng bị phát hiện, vậy mạnh thì sao, ẩn giấu ám thuộc tính thật sự rất lợi hại!
Bao gồm bọn họ bay lên nóc nhà Diệp Thiên Dật cũng không nhìn thấy, nhưng lúc cái kẹp kia động Diệp Thiên Dật đã biết bọn họ ở trên mái nhà rồi.
Cho đến khi bọn họ đột phá mái nhà vào phòng, máy quay phim trong phòng kia đã quay được bóng hình đã lộ rõ của bọn họ.
Mà “Diệp Thiên Dật” đang tu luyện trong phòng trên thực tế chỉ là phân thân của hắn.
Là ai thì Diệp Thiên Dật không biết, bởi vì dù đã nhìn thấy trong máy quay phim, bọn họ cũng đều che mặt hoặc là đeo mặt nạ.
Một bên khác…
“Mau nhìn xem bên trong nhẫn không gian này của hắn rốt cuộc là thứ đồ tốt gì! Lão phu hơi mong đợi rồi!”
Diệp Trọng nói.
“Được!”
Sau đó Diệp Sơn lấy ra cái kia không phải nhẫn không gian.
Sau đó…
Chỉ là một cái nhẫn sắt.
“Cái gì?”
Diệp Sơn đó nhíu chặt lông mày!
“Không hay! Chúng ta mắc lừa rồi!”
Đôi mắt hắn ngừng lại!
“Mắc lừa rồi?”
Lông mày Diệp Trọng nhăn lại, sau đó nhìn Diệp Sơn, nói: “Ta nói này Diệp sơn trưởng lão, chỉ hai người chúng ta, không cần thiết làm ra vẻ ở đây chứ? Thế nào? Ngươi không định lấy cho Tà Thần điện, ngươi còn muốn chiếm đoạt một mình hay sao?”
“Diệp Trọng trưởng lão, ngươi có ý gì? Ngươi cảm thấy lão phu giấu nhẫn không gian đi rồi lấy ra một cái giả cho ngươi, lừa ngươi nói là Diệp Nhất kia làm?”
Diệp Sơn lạnh lùng nói.
“Lẽ nào không phải sao?”
“Lão phu nói cho ngươi, chúng ta chính là mắc lừa rồi!”
Sau đó Diệp Trọng cười một tiếng, nói: “Lão phu cũng biết có khả năng này, suy cho cùng lúc đó chúng ta không có thời gian khảo hạch rõ ràng, nhưng ít nhất lão phu biết Diệp Nhất kia quả thật đã chết, lẽ nào là giả hoặc là phân thân? Phải, có thể, nhưng lão phu không thể xác định hoàn toàn! Vì vậy Diệp Sơn trưởng lão, giữa hai chúng ta cũng thẳng thắn một chút được chứ?”
“Lão phu lười nói nhiều lời vô nghĩa với ngươi!”
Diệp Sơn quát lạnh một tiếng sau đó muốn rời đi.
Cũng không thể lại đi nữa, bởi vì đã thất bại rồi!
Vù—
Diệp Trọng cản hắn lại.
“Diệp Sơn trưởng lão, ngươi có ý gì?”
“Diệp Trọng trưởng lão, mong ngươi tránh ra!”
“Giao nhẫn không gian ra!”
Sau đó…
Hai người đánh nhau.
Một bên khác…
“Lại đến rồi.”
Diệp Thiên Dật cũng không biết lại là ai đến, dù sao cũng hắn nhìn thấy có cái kẹp đã kẹp lại rồi.
Lúc này, một cô gái tiến lại gần.
Nửa đêm khuya khoắt, dù là nơi như Tà Thần điện cũng quả thật không có ai.
Nhưng, cô gái này chính là vừa mới tắm rửa xong đi ra.
Đương nhiên nàng không phải tắm ở trong phòng tắm, nàng là tắm trong một cái suối nước nóng ở sau núi, là suối nước nóng chỉ thuộc về nàng, suối nước nóng này cũng không phải bình thường, sau khi tắm xong quay về, thì nhìn thấy một người đang ngồi uống rượu, ăn chân gà, cắn hạt dưa, hút thuốc ở đó!
“Diệp Nhất?”
Đôi mắt xinh đẹp của Diệp Lạc Lạc rất kinh ngạc.
Không phải chứ…
Ngươi nửa đêm nửa hôm không biết xem video gì mà cười vui vẻ như vậy, nhưng… ngươi đến nơi này làm cái gì chứ?
Sau đó Diệp Lạc Lạc đi qua.
Diệp Thiên Dật ngẩng đầu lên.
Ồ!
Sau khi Diệp Thiên Dật nhìn rõ mặt mũi của nàng, không nhịn được ngạc nhiên một tiếng.
Mĩ nữ có thể để Diệp Thiên Dật kinh ngạc thật sự phải có chất lượng vô cùng cao.
Đây tuyệt đối là Diệp Lạc Lạc!
Không hổ là có thể cũng Y Nhân Tuyết, Dao Tịch các nàng nằm trong danh sách thập đại mỹ nữ đương thời của Thượng Vực.
Mặt nàng không phải kiểu mặt trái xoan, mà là mặt tròn hơi đáng yêu, dù mặt trái xoan khá phù hợp với thị hiếu hơn, mặt tròn thì tàm tạm thôi, nhưng ngũ quan của nàng quả thật sự quá xinh đẹp quá hoàn mĩ, cộng thêm gương mặt tròn tinh xảo này của nàng, quả thật chính là điêu luyện sắc sảo, duyên trời tác hợp.
Đặc biệt là đôi môi nhỏ hồng nhạt của nàng, ôi trời ơi, từ trước đến nay chưa từng nhìn thấy môi nhỏ đáng yêu như vậy.
Mặt nhỏ đỏ bừng bừng, giống như là vừa mới ấy ấy xong, quá mê người.
“Ngươi đang làm cái gì thế?”
Diệp Lạc Lạc đứng ở đó, nhìn Diệp Thiên Dật đang ngồi, hỏi.
Nàng không phải loại mĩ nữ lạnh lùng tựa như Y Nhân Tuyết, mặc dù nàng cũng không nói chuyện nhiều, nhưng nàng chủ động đến tiếp cận với ngươi, đến nói chuyện với người thì chứng tỏ nàng không phải kiểu người lạnh lùng.
“Đến xem nè.”
Diệp Thiên Dậy vẫy vẫy tay với nàng.
Diệp Lạc Lạc khẽ cau mày sau đó đi đến bên cạnh Diệp Thiên Dật, nhìn hình ảnh kia.
“Đây không phải một viện ở Tà Vương phong kia sao?”
Nàng vừa nhìn là nhận ra, sau đó… nàng như khựng lại.
Bởi vì nàng nhìn thấy trên mặt đất có cái kẹp đang kẹp lại, mặc dù không nhìn thấy người.
Diệp Lạc Lạc không phải kẻ ngốc, lúc nàng nhìn thấy cảnh này, trong chớp mắt nàng đã kịp phản ứng và nhận thức được cái gì.
Nàng nhìn Diệp Thiên Dật.
Vì vậy, người này đã sớm nhận thức được điều này… thậm chí, hắn còn ngồi ở đây ăn uống nhậu nhẹt, giống như là đang nhìn một đám ngốc biểu diễn ở đó vậy?
Đây phải là tâm cảnh bình thản đến mức nào mới làm được chứ?
Hơi khâm phục, điều này thật không giống như con người có thể làm ra được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận