Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 1849: Ta chỉ là một đứa trẻ mà thôi

Nói thật, đừng nói đến người khác!
Hai vị giáo viên kia cũng ngây ra một chút.
Tên nhóc này, linh vật thiên địa cấp Thánh Diệt nói ra còn không phải hàng bình thường!
“Nói đúng không?”
Diệp Thiên Dật hỏi.
“À…”
Giáo viên kia cũng hơi không biết làm sao.
“Có lẽ là đúng, chính là… chuyện Cửu Tinh Hồng Môi luyện chế thập giai đan dược, ta không phải quá xác định, nhưng những cái khác đều đúng! Không vấn đề, trả lời chính xác!”
Sau đó Diệp Thiên Dật được một điểm.
“Thập giai đan dược sao…”
Mắt Lưu Ly Vũ nhìn Diệp Thiên Dật.
Có lẽ là có thể?
Nếu không hắn không cần nói ra cái này, chỉ cần nói ra có thể luyện chế cửu giai đan dược kia là đủ rồi.
“Xin hỏi một võ giả Pháp Tắc cảnh bình thường, dưới tình huống không dùng thuộc tính, bình quân toàn lực đại khái có thể đánh ra sức mạnh vó sức nặng khoảng bao nhiêu?”
Câu hỏi này thật ra được xem là đơn giản hơn, nhưng lại càng khiến người khác sẽ không đi chú ý! Bọn họ chỉ biết là rất mạnh, dù sao một đấm rất lợi hại, nhưng bao nhiêu cân…. mẹ nó ai đi chú ý cái này?
Renggggg—
Lần này vẫn là bị Ứng Vô Vấn giành được.
“6000 cân!” Ứng Vô Vấn lạnh lùng nói.
“Trả lời sai!”
“Cái gì!”
Nghe thấy trả lời sai, cả người Ứng Vô Vấn ngây ra!
“Không thể nào, rõ ràng chính là 6000 cân!” Ứng Vô Vấn lẩm bẩm không dám tin.
Ứng Vô Vấn hơi hơi trầm ngâm, ánh mắt của hắn lúc nãy rất tự tin, vậy mà lại sai?
Diệp Thiên Dật thật sự không biết câu này, nhưng…
Renggggg—
Sau đó Diệp Thiên Dật bấm chuông giảnh trả lời.
“Là 6000kg!”
“Trả lời chính xác!”
Ứng Vô Vấn: “…”
Mẹ kiếp! Hắn thật sự muốn chửi thề quá mà!
Diệp Thiên Dật thật sự không biết bao nhiêu cân, nhưng hắn nhìn thấy rõ ràng trong ánh mắt lúc nãy của Ứng Vô Vấn rất tự tin, nhưng mà hắn tự tin như vậy lại trả lời sai, mà tiếng hắn vừa nói thầm Diệp Thiên Dật cũng nghe thấy, rõ ràng hắn rất chắc chắn với con số 6000 này, sau đó Diệp Thiên Dật đại khái suy nghĩ một chút, cộng thêm Ứng Vô Vấn rất chắc chắn với con số 6000 này.
Vậy thì Diệp Thiên Dật có thể thử phỏng đoán, chắc chắn Ứng Vô Vấn từng học, nhưng quá xa xôi rồi, hắn chỉ có thể nhớ con số 6000 này, nếu 6000 cân đã sai, mà hắn lại rất chắc chắn 6000 là đúng, vậy chỉ có một khả năng, lúc hắn học không phải 6000 cân, mà là 6000kg!
(Note: đơn vị cân của Trung bằng ½ kg, nên Ứng Vô Vấn mới trả lời sai)
Chỉ là nhớ lầm đơn vị đằng sau rồi!
“Anh Diệp lợi hại, ta nhớ nhầm một chút.”
Ứng Vô Vấn ha ha cười nói với Diệp Thiên Dật bên cạnh.
“Cũng tạm thôi, vì vậy nói chi tiết nhỏ quyết định thành bại, không phải sao?”
Diệp Thiên Dật mỉm cười nói.
Khó chịu!
Ứng Vô Vấn thật sự rất khó chịu!
Mà Long Bảo Nhi bên cạnh kia, hai mắt nàng đờ ra nhìn câu hỏi trên màn hình!
Đây đều là cái gì vậy?
Tại sao… mỗi một chữ nàng cũng biết, sau đó… sau đó bọn nó tổ hợp với nhau thì nàng lại chả hiểu gì chứ?
18 câu hỏi kết thúc, Diệp Thiên Dật đúng 10 câu, Ứng Vô Vấn đúng 7 câu, sai 1 câu.
Diệp Thiên Dật hoàn toàn nghiền ép Ứng Vô Vấn, Ứng Vô Vấn đã không có cơ hội nữa.
Mà người khác, đến cơ hội trả lời 1 câu cũng không có!
Nhưng mà, ít nhất mỗi một người bọn họ đều từng giành trả lời, chỉ là không giành được.
Mà lại có một người, cả quá trình tay nàng cũng chưa từng bấm chuông để giành quyền trả lời dù chỉ mọt lần.
Đó chính là Long Bảo Nhi.
Trời ơi!
Trời ơi trời ơi!
Rối mắt nhìn không hiểu.
Cuối cùng vòng thi cũng kết thúc!
Diệp Thiên Dật với thành tích 9.9 điểm đã vượt qua 9.5 điểm của Ứng Vô Vấn.
“Anh Diệp, khâm phục.”
Ứng Vô Vấn ôm một quyền nói với Diệp Thiên Dật.
“Vận may tốt mà thôi.”
“Ha ha, khiêm tốn rồi.”
Ứng Vô Vấn cười cười.
Trên thực tế trong lòng hắn tức đến sắp chết rồi!
Vốn dĩ muốn chèn ép Diệp Thiên Dật, không ngờ bản thân lại thua hắn.
Trái lại Lưu Ly Vũ lại nhìn Diệp Thiên Dật nhiều thêm mấy lần.
Cảnh giới hắn không cao.
Dù số câu hỏi Ứng Vô Vấn trả lời được ít hơn Diệp Thiên Dật, nhưng hắn tuyệt đối không kém, rất nhiều câu đều là hắn hơi chần chừ, sau đó bị cướp quyền trả lời.
Nhưng cảnh giới Diệp Thiên Dật quá thấp, vì vậy Lưu Ly Vũ không quá coi trọng.
Sau đó bọn họ đi ra ngoài.
Diệp Thiên Dật cảm giác điểm số của bản thân khá ổn.
9.9 và 9.8, cảm giác nếu như sau đó có thể giữ nguyên phong độ này, 108 phong là tuyệt đối có cơ hội.
“Được rồi, không sao…”
Lưu Ly Vũ xoa xoa tóc của Long Bảo Nhi an ủi.
Quan hệ của nàng và Long Bảo Nhi khá thân thiết, chỉ là mấy năm gần đây dường như rất ít gặp, nhưng các nàng đã quen biết từ trước.
“Ta chỉ là một đứa trẻ mà thôi, tại sao phải chịu những giày vò này.”
Long Bảo Nhi lấy ra một cuộn thịt gà cắn ăn.
Diệp Thiên Dật đi qua sau đó dừng lại.
“Bảo bối, tại sao một câu cũng không trả lời ra vậy?”
Diệp Thiên Dật cười hỏi.
Long Bảo Nhi nhìn Diệp Thiên Dật.
“Hừ!”
Cái mũi nhỏ đáng yêu của nàng chun lại!
15 tuổi, theo lí mà nói có lẽ cũng hơi trưởng thành rồi, nhưng nàng lại rất đơn thuần, từ lời nói của nàng có thể nhìn ra, có thể là vì nàng được bảo vệ quá tốt.
“Rõ ràng mỗi chữ bảo bối đều biết, nhưng mấy chữ kia đặt liền với nhau thì lại chả hiểu gì.”
Nàng nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ.
Diệp Thiên Dật không nhịn nổi cười: “Học cho tốt đi.”
Sau đó Diệp Thiên Dật rời đi.
“Chị Lưu Ly Vũ, anh trai đó thật là đẹp trai.”
Long Bảo Nhi nhìn bóng lưng Diệp Thiên Dật nói.
“Ừm.”
Điều này Lưu Ly Vũ quả thật sẽ không phủ nhận!
Nàng từng gặp quá nhiều quá nhiều thiên tài xuất sắc, cũng từng gặp mấy vị ở Thần Cung kia.
Bọn họ rất xuất sắc cũng rất đẹp trai.
Nhưng so sánh với người này, thật sự là vẫn còn kém khá xa.
“Chỉ có điều không quá lợi hại.”
Long Bảo Nhi ăn cuộn thịt gà lầm bầm nói.
“Có lẽ cũng không kém.”
“Kém xa với chị Lưu Ly Vũ, trong cả Học viện, chị Lưu Ly Vũ lợi hại nhất luôn.”
Lưu Ly Vũ nói: “Ngươi đừng nói như vậy, bị rất nhiều người nghe thấy sẽ rất phiền phức, ở đây ngọa hổ tàng long, quá nhiều người lợi hại, ta cũng chỉ là một người rất bình thường trong những người này, so với rất nhiều người ở đây, ta còn kém xa.”
“Còn lâu í.”
Long Bảo Nhi lắc lắc cái đầu nhỏ.
“Bảo Nhi cũng rất lợi hại.”
“Người ta chỉ là một đứa trẻ mà thôi, tại sao phải đến đây chứ.”
“Đúng rồi, vậy tại sao ngươi lại đến?”
Lưu Ly Vũ hỏi.
“Còn không phải bọn họ bắt Bảo Nhi đến sao, tức chết mất, hừ!”
“Cũng là chuyện tốt, Bảo Nhi có thể lịch luyện thêm.”
Những mặt khác Long Bảo Nhi khá lợi hại, chính là mặt tâm tính quá đơn thuần và ấu trĩ.
15 tuổi, cũng không tính là nhỏ nữa.
Đây là điểm nàng cần học hỏi ở Học viện Võ Thần.
“Chị Lưu Ly Vũ biết anh trai kia tên là gì không?”
Long Bảo Nhi hỏi.
“Không biết, chỉ biết họ Diệp, Ứng Vô Vấn có lẽ biết, đi thôi, chúng ta cùng nhau đến vòng khảo hạch thứ 3.”
“Dạ vầng.”
Bọn họ rất nhiều người đã đến vị trí vòng khảo hạch thứ 3.
Vòng khảo hạch thứ 3 là khảo hạch phản ứng, phản ứng đối với võ giả mà nói đặc biệt quan trọng, vào lúc chiến đấu, phản ứng của ngươi không nhạy, vậy thì ngươi rất dễ dàng bị đánh bại, thậm chí bị giết, bởi vì có thể ngươi sẽ không kịp trốn tránh một số công kích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận