Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 1854: Ánh mắt ai oán.

Cảm giác đau đớn mà Diệp Thiên Dật chịu đựng lúc trước, đã đến nỗi đứt gân mạch, gãy xương mà cũng không ngất.
Nỗi đau lần này, có là gì chứ?
Mọi người nhìn Diệp Thiên Dật, trong lòng thầm đếm số.
“10, 9, 8, 7, 6, 5!”
Họ nuốt nước bọt.
Không phải chứ?
Năm giây rồi!
4!
3!
2!
1!
0!
Mọi người: ???
“Kết thúc.”
Các giáo viên cũng đều kinh ngạc.
Còn có người có thế chịu được cấp 20?
Thực sự có, thật sự họ khá mong chờ ở những võ giả này, nhưng họ đặt hy vọng ở quá nhiều người, người họ cảm thấy có thể làm được đều không thể, nên họ cũng không ôm hy vọng nữa!
Nhưng thật sự không ngờ, Diệp Thiên Dật này lại có thể thông qua cấp 20?
“Trời ạ! Diệp Thiên Dật này?”
“Ngươi? Tình hình gì vậy? Dựa vào cái gi mà Diệp Thiên Dật này có thể thông qua cấp 20?”
“Ai biết chứ? Ai biết? Mẹ ta ơi! Dựa vào cái gì?”
“….”
Mọi người đều xem thường Diệp Thiên Dật, những lúc này họ đều cảm thấy như đang bị vả bôm bốp vào mặt, bản thân họ không đạt đến cấp 20, thậm chí người lợi hại trong mắt họ cũng không đạt đến cấp 20, nhưng Diệp Thiên Dật đạt được rồi, khiến họ cảm thấy….
Diệp Thiên Dật mạnh hơn họ!
Chính là cách nghĩ như vậy.
Làm sao có thể vây được?
Đại điện của học viện Võ Thần…
“Diệp Thiên Dật này…. rất tốt!” Những lão giả xung quanh cũng gật đầu tán tưởng..
“Đúng là rất tốt! Nhưng chắc cũng là công lao của Yêu Hậu, dù gì mọi người cũng biết, thủ đoạn huấn luyện đồ đệ của Yêu Hậu!”
“Đúng vậy, gãy xương, chặt đứt gân mạch, cũng ác thật, rất hiển nhên, Diệp Thiên Dật này đã trải qua qua nối đau gãy xương, đứt gân mạch, cũng dễ hiểu tại sao cảnh giới của hắn mới chỉ là Thiên Thần cảnh, nhưng sức chiến đấu của hắn mạnh như vậy, ý chí cũng ngoan cường, không thể không nói, Yêu Hậu từ trước đến nay điều khiến người ta bội phục.”
“Quan trọng nhất là, biện pháp của Yêu Hậu, cho dù mọi người biết, lại có bao nhiêu người dám học theo chứ? Tỉ lệ tử vong quá cao! Không có bao nhiêu người dám thử, hơn nữa, nghe nói sau khi cắt đứt gân mạch xương cốt là phải tắm thuốc, mà loại thuốc ngâm này mới là mấu chốt giúp bọn họ sống sót, quan trọng hơn là, thuốc này chỉ có Yêu Hậu và Yêu Tâm Phong biết, cho nên dù có người muốn thử cũng không dám, bởi vì không có thuốc ngâm.”
“Quả nhiên Yêu Hậu còn khiến người khác bội phục.”
“…..”
Diệp Thiên Dật bước ra.
Xem tâm trạng của Diệp Thiên Dật vẫn ổn
“Phù----“
Diệp Thiên Dật hít một hơi sâu, giải phóng phép tạo hóa, trong chốc lát cảm thấy thoải mái hơn nhiều, sau đó đó tiếp nhận huy chương thân phận.
“Chúc mừng ngươi thông qua cấp 20, vòng này, ngươi sẽ được cộng điểm.”
“Đa tạ.”
Đến đây, khảo hạch của Diệp Thiên Dật đã hoàn toàn kết thúc.
“Sao rồi?”
Bạch Hàn Tuyết hỏi
“Đau, nhưng vẫn ổn, vẫn tính là có thể thừa nhận.”
Diệp Thiên Dật cười
“Lợi hại quá.”
Long Bảo Nhi há to cái miệng nhỏ, ở bên cạnh Lưu Ly Vũ sùng bái nhìn Diệp Thiên Dật.
“Rất lợi hại.”
Lưu Ly Vũ gật đầu tán đồng.
Thật sự rất lợi hại, bởi vì nàng cũng đã tự mình thử cảm giác đau đớn của cấp 20, nàng biết nó đau đến nhường nào, nàng cũng không kiên trì nổi.
Nhưng Diệp Thiên Dật này….
Là thật sự lợi hại!
Thật ra, nếu như muốn để một người từ tận đáy lòng thừa nhận người kia lợi hại ở mặt nào, thì chỉ cần ngươi làm cùng một việc, hơn nữa ngươi còn dùng hết sức để làm việc này, nhưng ngươi lại không bằng người ta, như vậy ngươi sẽ cảm thấy người ta lợi hại.
Nhưng mà, bội phục cũng chỉ là ở mặt đấy mà thôi, sẽ không thừa nhận những mặt khác của người đó cũng sẽ lợi hại như vậy, sẽ không thừa nhận tất cả.
Ví dụ như Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật nhịn đau khiến người ta phải bội phục, bội phục từ tận đáy lòng, trừ những người cảm thấy mình đi thêm một lần nữa sẽ được, những người khác đều rất nể Diệp Thiên Dật.
Nhưng chỉ bội phục ở mặt này, không đại diện cho việc họ thừa nhận Diệp Thiên Dật giỏi cả những mặt khác.
Diệp Thiên Dật muốn đi chọc ghẹo mấy em gái một tí, nhưng đột nhiên nhớ ra gì đó, còn nhiều người ở bên cạnh nhìn chằm chằm hắn như vậy, nên lập tức thu tay lại.
Mẹ khiếp!
Làm ta hết hồn.
“Đi thôi.”
Diệp Thiên Dật vươn vai định về phòng nghỉ ngơi.
…..
Sau một ngày sẽ có thành tích bảng xếp hạng.
Sau khi Diệp Thiên Dật về phòng, Mộc Vân đó vừa từ phòng ra.
“Thành tích không tồi đấy!”
Diệp Thiên Dật cươi nhìn Mộc Vân.
Hắn nhíu mày.
“Thua xa ngươi”
Hắn vô cảm nói một câu.
“Vậy không phải, dù gì Mộc Vân ngươi cũng không dùng hết sức, nếu ngươi dùng hết sức, ở trong học viện này khó có ai đấu với ngươi được.”
“Không đến mức.”
Hắn lắc đầu, sau đó đi ra ban công lấy quần áo.
Sau đó hắn gật gật đầu với Diệp Thiên Dật, rồi đi về phòng, khóa cửa.
Diệp Thiên Dật: “…”
“Thú vị thật.”
Người này thật là quái gở.
Sau đó Diệp Thiên Dật cũng về phòng nghỉ.
……
Sáng ngày hôm sau.
Cộc cộc cộc.
Ngô Nhất dùng sức gõ cửa phòng Diệp Thiên Dật.
“Diệp ca, Diệp ca, có bảng thành tích rồi, có bản thành tích rồi.”
Diệp Thiên Dật loạng choạng bước ra.
“Trời! Diệp ca đang ngủ sao?”
Ngô Nhất ngơ ngác một hồi.
Diệp Thiên Dật: “Cũng không phải.”
Cạch---
Cửa kế bên là phòng của Mộc Vân cũng được mở ra.
“Mộc Vân, ngươi cũng ngủ sao?”
Ngô Nhất nhìn Mộc Vân.
Ngủ dậy và tu luyện tỉnh dậy hoàn toàn là hai trạng thái khác nhau.
Cho dù là võ giả ngủ dậy cũng hoàn toàn bình thường.
Tối qua Ngô Nhất không về, cho nến hắn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Chính là cảm thấy kì lạ.
Hai người này đều ngủ sao? Đều là cái mặt không có tinh thần.
Ngủ dậy thì sẽ rất có tinh thầ, nhưng lúc mới vừa thức dậy thì nhìn cái mặt nó rất chi là ngu luôn á.
Mộc Vân nhìn Diệp Thiên Dật.
Hắn chịu không nổi nữa.
Sau đó Mộc Vân đi ra.
“Hắn sao vậy?”
Ngô Nhất nghi hoặc hỏi.
Sao cứ cảm thấy ánh mắt hắn nhìn Diệp Thiên Dật hơi u ám, còn có một loại…. mẹ ơi ta phục rồi, hoặc là chẳng biết làm gì?
Giống như một người lớn ở trong thân thể một đứa con nít.
“Hả? Sao vậy?” Diệp Thiên Dật gãi đầu.
“Là cảm giác thôi, cứ như là ngươi cướp mất người con gái mà hắn thích vậy.”
Diệp Thiên Dật “…”
Không phải chứ? Hôm qua vẫn còn ổn mà.
Nguyên nhân là….
Bạn cần đăng nhập để bình luận