Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 1857: 108 phong

Lưu Ly Vũ đương nhiên biết hai người này, đều là người của Thần Cung!
Nàng cũng từng ở Thần Cung một khoảng thời gian!
Nhưng mà không tính là hiểu rõ.
Nàng chỉ biết, ở trong Thần Cung, hai người này rất mạnh, tuyệt đối không kém, chưa từng đánh nhau, nhưng nàng biết bọn họ mạnh, nhưng Lưu Ly Vũ đồng thời cũng biết, ở trong Thần Cung cũng có người mạnh hơn bọn họ!
Đồng thời, Lưu Ly Vũ càng rõ ràng, Học viện Võ Thần này, Quân Lan Hải và Quân Thương Lan tuyệt đối không phải xếp thứ hai thứ ba như trong danh sách này, bọn họ rất mạnh đúng vậy, nhưng nàng cho rằng, còn có người mạnh hơn, có thể chiến đấu với bọn họ thậm chí đánh bại bọn họ, ở trong Thần Cung, là mấy người cấp khác xếp trước bọn họ!
Còn về là ai, nàng không quá rõ, nàng chỉ biết, chắc chắn có!
Chữ số trên mặt huy chương trước ngực Diệp Thiên Dật đã biến thành 108, huy chương của mỗi người đều tuỳ theo xếp hạnh mà thay đổi!
Thậm chí có những người thứ tự xếp hạng quá thấp còn không muốn ra ngoài, mẹ nó quá mất mặt rồi, nhưng huy chương chắc chắn phải đeo, ở trong Học viện Võ Thần, không đeo huy chương, lần một cảnh cáo, lần hai khai trừ.
Đây chính là phía Học viện cố ý khiến bọn họ tự cảm thấy mất mặt, không thể không liều mạng thăng cấp bản thân.
“Diệp thiếu mới đứng thứ 108 thôi à? Ta còn tưởng rằng có thể nhìn thấy ngươi ở trong top 10 cơ chứ.”
Lúc này, Tần Lạc Phong mỉm cười đi đến.
Trừ Tần Lạc Phong ra còn có mấy người đi cùng với hắn.
Nhìn ra, xếp hạng của bọn họ đều cao hơn, hơn nữa đều có một chút mỉa mai châm chọc đối với Diệp Thiên Dật, nhưng bọn họ cũng không phải thiên tài bình thường, không thể nghe ra mỉa mai châm chọc của bọn họ.
“Ồ? Vậy Tần thiếu tại sao lại nghĩ như vậy?”
Diệp Thiên Dật nói.
“Suy cho cùng ngươi là Diệp Thiên Dật, trên giang hồ đều lan truyền nhiều sự tích thần kỳ khó mà tưởng tượng của ngươi như vậy, đồng thời ngươi còn là hạng nhất kì khảo hạch của chúng ta, mà ta cũng chỉ là một trong mười hạng đầu mà thôi, nhưng bây giờ ngươi lại chỉ xếp thứ 108, ta lại có xếp thứ 20, vì vậy ta mới cảm thấy không công bằng, dựa theo biểu hiện khảo hạch lúc trước của Diệp thiếu, xếp hạng thi đấu lần này thế nào cũng phải lấy được 10 hạng đầu, bởi vì quả thật chuyện xếp hạng thi đấu lần này cũng không liên quan gì tới cảnh giới.”
Tần Lạc Phong mỉm cười nói.
“Chung quy thực lực chính là như vậy, khoảng cách thực lực cùng với rất nhiều thiên tài ở đây rất lớn, lấy được xếp hạng này đã là tốt lắm rồi.”
Diệp Thiên Dật nói.
“Diệp thiếu khiêm tốn rồi, nhưng vị trí 108 phong này của Diệp thiếu hơi khó xử nha.”
Thật ra câu này đã hàm súc đến vô cùng vô cùng hàm súc rồi, nhưng nếu như ngươi đủ thông minh hoặc nhạy cảm, có lẽ ngươi có thể cảm thấy được, câu này thật ra còn có một ý khác, đó chính là, nếu như ngươi vừa mới ngồi lên vị trí chủ 108 phong này, sau đó lại bị người khác đá xuống, lúc ấy sẽ mất mặt và khó xử nhường nào chứ.
Đây mới là ý hắn muốn nói.
“Ừm, vậy có thể làm thế nào đây?”
Diệp Thiên Dật cười run run vai: “Dù sao ta cũng không phải hạng cao như ngươi, nhưng cũng tốt rồi, dù sao…”
Miệng Diệp Thiên Dật hơi hơi cong lên, sau đó vươn tay ra, ôm Bạch Hàn Tuyết và Hạ Ngữ Hàn vào lòng, tay trái một người tay phải một người, rất là nghênh ngang.
Mọi người: ???
“Chỉ cần ta có thể yêu đương quang minh chính đại, đây mới là quan trọng nhất.”
Trong chốc lát, bùng nổ! Hoàn toàn bùng nổ!
Vốn dĩ, những người xung quanh còn đang vui sướng khi người khác gặp hoạ, vẫn đang không sảng khoái, chuẩn bị nhìn trò vui của Diệp Thiên Dật, mà Diệp Thiên Dật này, lật tay chính là, quang minh chính đại, nghênh ngang ôm hai cô em xinh đẹp vào trong lòng mình!
Ngay lập tức, sự vui sướng khi người gặp hoạ trong lòng những người đó đột nhiên biến mất không còn gì, còn lại chỉ có ngưỡng mộ, ghen ghét, căm hận!
Chết tiệt!
Như này ai địch lại nổi?
Chuyện này với chuyện đứng về phía người khác một chút cũng không liên quan.
Vốn dĩ Diệp Thiên Dật hoàn toàn bị Tần Lạc Phong áp chế rồi, bây giờ, chỉ bởi vì Diệp Thiên Dật ôm hai cô em tuyệt mĩ, trực tiếp làm Tần Lạc Phong mất mặt.
Ý rất đơn giản, ừm, xếp hạng ngươi cao, ngươi giỏi, vậy tại sao không thấy ngươi có thể ôm cô nào xinh đẹp vậy? Còn là hai người! Ngươi có thể không? Hả? Ngươi có thể không? Nếu như không thể, ngươi có ý nghĩa gì chứ? Ngươi đang khoe khoang cái gì chứ? Ngươi dựa vào gì mà đứng ở đây khoe khoang với ta?
Không biết thân biết phận.
Tần Lạc Phong quả thật bị Diệp Thiên Dật làm cho mất mặt rồi.
“Ha ha ha, vậy quả thật là phải chúc mừng, nhưng nếu như vị trí này của Diệp thiếu bị người khác giành đi, vậy chẳng phải là sẽ không thể tiếp tục yêu đương sao, chung quy thì quy tắc của Học viện cũng đã định rõ rồi, muốn yêu đương, nam sinh phải sở hữu một trong 108 phong mới được, nữ sinh vào 108 phong, yêu đương quang minh chính đại, nữ sinh sẽ không bị phạt, nhưng nam sinh sẽ bị.”
Cái này không có cách nào rồi!
Cũng không phải đây là bất công nam nữ, chỉ là số lượng nam sinh chiếm quá nhiều , phải đến 80%, đây là số lượng rất lớn, thật ra cái này cũng không sao cả! Bởi vì nam sinh sẽ nguyện ý chủ động yêu đương hơn, ở xã hội này, 99% nữ sinh đều tương đối kín đáo, đều là nam sinh chủ động.
Vì vậy khống chế điểm này của nam sinh rồi, trên cơ bản là xong.
“Vậy ta vẫn sẽ cố gắng, đi, chúng ta đến 108 phong xem nào.”
Sau đó Diệp Thiên Dật khoe khoang ôm hai cô em xinh đẹp đi đến hướng 108 phong.
Súc sinh khoe khoang vô lý.
“Mẹ nó chớ!”
Mà cách làm này của Diệp Thiên Dật tuyệt đối khiến mọi người khó chịu, thật ra cho dù Diệp Thiên Dật không làm như vậy, mọi người cũng sẽ chủ động khiêu chiến với hắn.
Nguyên nhân rất đơn giản, thứ nhất, Diệp Thiên Dật là chủ 108 phong, thứ hai, Diệp Thiên Dật khiến người khác ganh ghét căm hận, thứ ba, người khác chỉ đơn giản không muốn Diệp Thiên Dật thân thiết với các cô em xinh đẹp! Chỉ đơn giản một điều này, cũng đủ cho bọn họ nhắm vào Diệp Thiên Dật rồi.
Cũng may hôm nay vừa mới xếp hạng, không thể tiến hành khiêu chiến, nếu không, đã lập tức có người nhảy ra rồi.
Nhưng ngày mai…
Ngày mai có thể sẽ có người đến khiêu chiến.
“Buông ra đi.”
Bạch Hàn Tuyết tránh thoát khỏi tay của Diệp Thiên Dật, sau đó trừng Diệp Thiên Dật một cái.
Cũng không trách gì hắn, các nàng cũng không nói lời gì, không trách móc gì, chung quy Diệp Thiên Dật bị nhắm vào thảm như vậy, các nàng cũng muốn giúp Diệp Thiên Dật làm gì đó.
Đến đó rồi, có một lão giả đang trông coi.
Lão giả nhìn huy hiệu 108 trước ngực Diệp Thiên Dật, sau đó nói: “Vào đi.”
“Cảm ơn.”
Sau đó Diệp Thiên Dật đi vào, sau khi đi vào trong là một rào chắn cao chót vót, ở đó có 108 cái Truyền Tống Trận, trước mỗi Truyền Tống Trận viết số phong tương ứng, bọn họ giẫm vào Truyền Tống Trận của phong của mình.
“Vậy chúng ta cũng đi thôi.”
Bạch Hàn Tuyết nói.
“Được!”
Diệp Thiên Dật cũng đã vào trong.
Vù—
Trong nháy mắt, bóng dáng của Diệp Thiên Dật biến mất ngay tại chỗ, rồi xuất hiện ở trên 108 phong.
“Đệt!”
Vừa đến 108 phong, Diệp Thiên Dật đã có một loại kích động không nói nên lời, vì sao? Quá đẹp rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận