Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 1869: Ta nhận thua

Gia Cát Văn nói những lời này là xuất phát từ nội tâm.
Mà trong mắt người khác không xem ra gì. Chỉ cảm thấy những lời Gia Cát Văn nói ra thật sự có chút nực cười.
Cái gì? Trận pháp của Diệp Thiên Dật tạo nên lợi hại hơn Gia Cát Văn? Ngươi bảo bọn họ làm sao mà chấp nhận chứ?
Không phải nói là y thuật của Diệp Thiên Dật đặc biệt lợi hại sao? Tại sao bây giờ...
Mà trong mắt Diệp Thiên Dật....
Gia Cát Văn này, nói thế nào nhỉ? Không đơn giản.
Nếu hắn nói những lời này đều là giả dối, nếu hắn chỉ là biểu hiện ra những điều như vậy trên vẻ mặt, vậy thì hắn thực sự quá lợi hại rồi.
Vậy những điều hắn nói là thật, Diệp Thiên Dật cũng cảm thấy hắn lợi hại.
Thành thật mà nói, lâu như vậy rồi, Diệp Thiên Dật vẫn chưa gặp được một thiên tài nào đã là kỳ tài ngút trời, mà còn khiêm tốn như vậy, dám nhận bản thân thua.
Ngươi nhìn xem những người khác, ai có thể?
Vậy quả thực là có, nhưng cảm giác những người đó mang lại cho Diệp Thiên Dật là giả, nhưng cảm giác Gia Cát Văn mang lại cho Diệp Thiên Dật lại là thật.
Vì vậy Diệp Thiên Dật mới cảm thấy hắn không đơn giản, cho dù ở phương diện nào, hắn đều không đơn giản.
Nhưng thời gian Diệp Thiên Dật cùng hắn quen biết ngắn như vậy, Diệp Thiên Dật cũng không dám nói rốt cuộc là khả năng nào.
“Thực ra ta lại cảm thấy ai thắng ai thua không quan trọng, Gia Cát huynh không cần phải nói những lời như vậy, đồng thời ta cảm thấy ở phương diện này, ta quả thực là không còn cách nào so tài với Gia Cát huynh, Ta đã sắp đến cực hạn rồi, đang chống đỡ mà thôi. Nếu còn tiếp tục đấu, vậy chỉ có thể là ta thua”
Diệp Thiên Dật nói.
Gia Cát Văn nểmặt Diệp Thiên Dật, Diệp Thiên Dật đương nhiên cũng nể mặt hắn.
Mà trong mắt người khác, cho dù ai thắng ai thua, vòng này bọn họ đều không cảm thấy Diệp Thiên Dật có chỗ nào làm không được, bọn họ thật sự bội phục từ đáy lòng.
Ít nhất những trận pháp này, bọn họ xem như đều biết, cũng không tạo ra được nhiều như Diệp Thiên Dật, đồng thời vào thời khắc này, bọn họ đã có chút na ná như đang học lỏm hai người này.
“Diệp huynh quá khách sáo rồi.”
Gia Cát Văn đã đáp lại một quyền sau đó rời khỏi tiểu thế giới.
Diệp Thiệt Dật Nhìn một lượt, sau đó nhìn thấy Y Thất Nguyệt ở bên đó.
Chủ yếu là để xem xem Bạch Hàn Tuyết và mấy cô em gái, nhưng vì Y Thất Nguyệt đứng bên cạnh bọn họ.
Y Thất Nguyệt rất háo hức, cười lớn một cách khoa trương vẫy vẫy tay với Diệp Thiên Dật.
Người không biết còn cho rằng bọn họ rất thân thiết,
“Chết tiệt.” Diệp Thiên Dật biết, là phúc không phải họa, là họa cũng không tránh khỏi.
Đã vậy bọn họ ở một chổ, nhất định sẽ chạm mặt nhau.
Sau đó Diệp Thiên Dật cũng không vẫy tay chào hỏi với nàng.
Bởi vì, Diệp Thiên Dật thực ra khá sợ.
Hăn sợ cái gì? Hắn sợ nếu Y Thất Nguyệt nói tin tức này với yêu tộc. Yêu tộc có khi nào sẽ tức giận phẫn nộ, sau đó dùng mọi cách giết chết Diệp Thiên Dật.
Đừng quên, Diệp Thiên Dật ở trước mặt những yêu tộc đó giả vờ ngạo mạn như thế nào.
Đó đều là một nhóm lão đại đỉnh cao, nhóm lão đại này nếu biết mình đã phải hành lễ ở trước mặt một người hậu bối trẻ tuổi của nhân tộc, một người bình thường hơn 20 tuổi, bọn họ sẽ không phẫn nộ chứ?
Sẽ phẫn nộ!
Bời vì những người đó đều là cường giả, mặc dù bọn họ quả thực là đội ơn Diệp Thiên Dật, nhưng không có nghĩa là bọn họ sẽ không phẫn nộ.
Những cường giả này để ý nhất chính là thể diện và sự tôn nghiêm của chính mình.
Bọn họ nếu như thật sự biết, có thể đến lúc đó đã hoàn toàn coi như không có chuyện bọn họ đã từng mang ơn Diệp Thiên Dật.
“Này, không nhìn thấy bổn tiên nữ đang chào hỏi với ngươi sao, thật không có lịch sự gì.” Y Thất Nguyệt bĩu môi nói.
Nàng thật sự không chắc chắn Diệp Thiên Dật ở trước mặt rốt cuộc là có chuyện gì.
Không quan tâm nữa, xem như nếu là Tiên nhân, nàng cũng nói chuyện như vậy, dù sao tính cách nàng là như vậy.
“Hả? ngươi đang chào hỏi với ta sao?” Diệp Thiên Dật giả vờ ngốc hỏi.
“Nếu không, chẳng lẽ chào hỏi không khí sao?”
Y Thất Nguyệt đảo mắt.
“Ồ ồ ồ, không chú ý đến, ta vừa nãy chỉ mải chú ý tới người yêu ta.” Diệp Thiên Dật nói xong ôm chặt eo của Bạch Hàn Tuyết.
“Gì?”
Y Thất Nguyệt quẳng cho hắn một anh mắt xem thường.
“Người còn nhớ bổn tiên nữ không?” Y Thất Nguyệt hỏi.
Thực ra Y Thất Nguyệt cũng chỉ là đang thăm dò.
“Không nhớ.” Diệp Thiên Dật nói
“Chúng ta từng gặp nhau sao?” Diệp Thiên Dật bổ sung một câu.
“Hì hì, tối hôm đó….” Y Thất Nguyệt nháy mắt đầy ẩn ý với Diệp Thiên Dật.
Bạch Hàn Tuyết: …”
Cái gì?
Mọi người: “….”
Ý gì đây? Diệp Thiên Dật này chẳng lẽ cùng giáo viên Y Thất Nguyệt …..
“ĐM! Ngươi đừng nói bậy.”
“Bổn tiên nữ nói, tối hôm đó ngươi đúng là người đánh bạc cùng bổn tiên nữ, ngươi không nhớ nữa à?”
Mọi người thở phào nhẹ nhõm.
“À, thật sự là không nhớ nữa.” Diệp Thiên Dật lắc lắc đầu.
Y Thất Nguyệt nói: “Được thôi, được thôi.”
Sau đó nàng xoay người bỏ đi, trong miệng vẫn lẩm bẩm: “Đúng là mắt mù rồi, bổn tiên nữ đẹp như vậy mà không nhớ, thật không biết làm thế nào tìm được cô bạn gái xinh đẹp như vậy.”
Diệp Thiên Dật: “…”
Thực ra Y Thất Nguyệt đang hoài nghi Diệp Thiên Dật giả vờ không quen biết nàng.
Theo thái độ của cô gái khi nãy, cũng chính là bạn gái của Diệp Thiên Dật, hình như cũng biết nàng.
Vì vậy, lẽ nào không phải do Diệp Thiên Dật?
Cộng thêm…
Câu trả lời vừa nãy của Diệp Thiên Dật
Nàng hỏi Diệp Thiên Dật, còn nhớ nàng không? Câu trả lời đầu tiên của Diệp Thiên Dật là không nhớ.
Mặc dù câu trả lời này hình như cũng không có gì, nhưng câu tiếp theo của Diệp Thiên Dật, chúng ta từng gặp sao?
Hình như cũng không có gì, bởi vì không nhớ ra nàng, vì vậy mới nghi ngờ hỏi bọn họ quen nhau không?
Nhưng còn có một giải đáp khác, đó chính là, hắn nhớ, vì nhớ do đó lúc hắn nói không nhớ sẽ cảm thấy không đúng, không thể trả lời như vậy, bởi vì hắn nhớ, trả lời như vậy măc dù không sao nhưng trong lòng hắn sẽ cảm thấy rất lạ, do đó cần thêm câu sau.
Y Thất Nguyệt không chắc chắn.
Do đó nàng cảm thấy, chuyến đi học viện Võ Thần lần này càng thú vị hơn rồi.
“Diệp Thiên Dật, nàng rốt cuộc là….”
Bạch Hàn Tuyết và Diệp Thiên Dật vừa đi vừa hỏi.
“Haizz, nói thật ta cũng không nhớ rõ, tạm thời như vậy đã, đợi ta làm rõ đã hãy nói, nhưng nàng không phài là Tiểu Thi Thi.”
“Ừm ta biết rồi. “ Bạch Hàn Tuyết gật gật đầu.
Sau đó bọn họ cùng bước ra ngoài.
Trận tiếp theo…
Diệp Thiên Dật khó khăn giành chiến thắng, khiến người đó không vui vẻ gì.
Những người khác cũng không vui
Như vậy vẫn có thể thắng? Vận may quá tốt? Hay là hắn quá nham hiểm rồi?
“Thực lực này quả thực không đúng.” Y Thất Nguyệt vẫn chưa đi, nàng tò mò nhìn.
Bởi vì thứ hiện ra này, quả thực hình như không có gì không đúng.
Dường như thật sự chính là cảnh giới này.
Đồng thời không giống với tính cách của tiên nhân, tính cách một người sẽ không khác biệt lớn như vậy.
“Trận thứ 5.”
Trận thứ 5 là một người đàn ông xếp thứ 180 giành được cơ hội, hắn đã chuyển 300 triệu.
Cô hội cuối cùng trong ngày hôm nay, đồng thời người ở phía trước đều đã thất bại, nếu hắn thắng, vậy thì càng tốt rồi.
Đến đi, “Hắn nhìn Diệp Thiên Dật.”
“Ta nhận thua.” Sau đó Diệp Thiên Dật nói.
Mọi người: ???
Bạn cần đăng nhập để bình luận