Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 1874: Diệp Thiên Dật ra tay

Mọi người đều nhìn cô nhóc Long bảo Nhi.
“Nhìn gì vậy?”
Long Bảo Nhi chu môi nhìn Diệp Thiên Dật, rất không vui.
Diệp Thiên Dật vô tội xoa xoa mũi.
Mẹ ơi!
Oán niệm của cô nhóc này đối với hắn cực kì sâu.
“Có phải ngươi có ý kiến với ta?” Diệp Thiên Dật cười hỏi.
“Hứ!”
Long Bảo Nhi hứ một cái thật dễ thương sau đó phình mũi ra nói.
“Đương nhiên rồi, có rất nhiều chỗ ăn cơm, nhưng ngươi lại qua chỗ Bảo Nhi đang ăn cơm giành đồ ăn của Bảo Nhi, đương nhiên có ý kiến rồi!”
Long Bảo Nhi cũng không giấu suy nghĩ của mình.
Nàng là một người không hề biết cách che giấu cảm xúc!
Bỏi vì nàng quá đơn giản quá thuần khiết, làm gì cũng không suy nghĩ nhiều, đằng nào thì cũng sẽ làm theo nội tâm của mình, rất đơn giản, quan trọng như vậy mới khiến cho người ta thích!
Tuy nàng nói thẳng ra, không thích thì nói không thích, nhưng, ở chung với nàng, buồn vui giận hờn gì cũng nói ra, sẽ rất thoải mái..
“Ngươi đừng để ý, con bé này là vậy.” Y Thất Nguyệt bắt đầu ra dáng chị lớn thay mặt Long Bảo Nhi giải thích.
Tên Diệp Thiên Dật này, nàng không hiểu, nàng không xác định được hắn là ai, nhưng nàng biết, Long Bảo Nhi rất tốt, ngươi có thể không tin tưởng một ai, cảm thấy ai cũng có tâm cơ, nhưng Long Bảo Nhi nhất định không có, thậm chí ngay bây giờ chắn chắn cũng không có, nàng quá thuần khiết.
“Vậy ta phải àm sao để Bảo Nhi tha thứ cho ta đây?”
Diệp Thiên Dật cười nói.
“Hứ, Bảo Nhi giận rồi, Bảo Nhi hông dễ dỗ đâu.”
Diệp Thiên Dật nói: “Vậy Bảo Nhi cũng phải cho ta một cơ hội có đúng không?”
Ánh mắt Long Bảo Nhi ánh lên áng sáng tinh nghịch.
“Hi hi hi.”
“Thật.... thật ra cũng có cách.”
sau đó Long Bảo Nhi lại gần Diệp Thiên Dật nói: “Trừ khi ngươi bảo chị Lưu Ly Vũ nấu thêm đồ ăn cho ta, như vậy ta sẽ tha thứ cho ngươi.”
Nàng nói rất nhỏ, nhưng....
Đừng quên là xung quanh đều là cường giả, cho dù họ không muốn nghe thấy thì cũng phải nghe.
Lưu Ly Vũ bất lực lắc đầu.
Ngươi muốn ăn thì cứ nói với ta.
Biết là ngươi xấu hổ, nhưng con nhóc này còn biết cả xấu hổ sao?
Sau đó Diệp Thiên Dật nhìn Lưu Ly Vũ.
Lưu Ly Vũ nói: “Ừm, dù gì thì cũng không bận, ta làm thêm một chút đồ ăn cho ngươi vậy.”
“Yeahh.”
Sau đó Long Bảo Nhi lập tức vui vẻ, rồi nhìn Diệp Thiên Dật, chun cái mũi nhỏ lại nói: “Hứ! không tha thứ cho ngươi, bởi vì đây là chị Lưu Ly Vũ tự nguyện làm cho ta chứ không phải ngươi bảo chị Lưu Ly Vũ làm cho ta, không tha thứ!”
Diệp Thiên Dật: “...”
“Vậy ngươi xem thế này được không.”
Diệp Thiên Dật đứng dậy nói.
“Ta đích thân nấu đồ ăn cho ngươi, xem như Bảo Nhi tha lỗi cho ta nhé?”
Diệp Thiên Dật cười nói.
“Ngươi còn biết nấu ăn á?”
Y Thất Nguyệt nghi ngờ nhìn Diệp Thiên Dật.
Lưu Ly Vũ cũng rất bất ngờ.
Hắn còn biết nấu ăn?
Phải biết, xã hội bây giờ, ngoài người bình thường ra, có bao nhiêu võ giả biết nấu đồ ăn chứ? Con gái đã ít nói chi con trai.
Vậy thì càng đừng nói đến võ giả thiên tài là nam.
Cho dù là người bình thường thì con gái có bao nhiêu người biết nấu chứ?
Nói thật, nếu tên Diệp Thiên Dật này không chém gió, vậy đối với Lưu Ly Vũ mà nói, tên Diệp Thiên Dật này khiến nàng phải nhìn bằng con mắt khác.
“Đương nhiên rồi.”
Diệp Thiên Dật nói.
“Xí, chém gió.”
Long bảo Nhi nói.
“Chém gì chứ? Cái này có gì mà chém đâu, thích ăn gì ta nấu cho ngươi.”
Diệp Thiên Dật nói.
Họ đều nhìn ra rồi, Diệp Thiên Dật đang nghiêm túc.
Sau đó Diệp Thiên Dật mặc chiếc tạp dề Lưu Ly Vũ đang mặc vào, nhìn họ.
“Nhìn gì vậy? Ăn gì đây, nói đi.”
Diệp Thiên Dật nói.
“Ồ...’
Đằng nào, họ cũng hông tin, thiên tài như vậy còn có nhiều bạn gái như vậy, một ngày có nhiều việc cần làm như vậy còn biết nấu cơm?
Chẳng qua, thử chút cũng chả sao, dù gì họ cũng đang rảnh, hơn nữa Long Bảo Nhi cũng chưa no.
“Nếu như.... nếu như ngươi nấu ngon, Bảo Nhi sẽ tha thứ cho ngươi, nếu là gạt người thì cả đời này ngươi đừng hòng lại gần chị Lưu Ly Vũ.”
Long Bảo Nhi đe dọa nói.
Diệp Thiên Dật: “....”
“Làm ơn đi, ta thực sự không phải vì có ý gì với chị ngươi đâu.”
Diệp Thiên Dật bất lực nói.
Tuy Lưu Ly Vũ này rất đẹp, nhưng Diệp Thiên Dật không phải loại người hễ gặp người đẹp là yêu, hơn nữa không cẩn thận sau này Diệp Thiên Dật còn trở thành kẻ thù của nàng nữa.
Bởi vì Tà Đế và Thần Đế vốn là đối đầu, chị gái nàng là Thần Đế, cũng có duyên đấy, Diệp Thiên Dật không định bản thân mình sẽ chủ động, một chút cũng không, chủ yếu là tùy duyên, nếu có thể ở bên nhau thì ở, nếu không thì hắn không cưỡng cầu.
“Vậy ngươi thử làm đi.”
Lưu Ly Vũ nói thật, nếu Diệp Thiên Dật này thật sự biết làm đồ ăn thì có thể nàng sẽ có ấn tượng tốt với hắn, bởi vì, ít nhất hắn không giống với những đàn ông khác.
“Được thôi!”
Sau đó Diệp Thiên Dật đi vào bếp.
“Nè nè nè, ngươi làm có ngon không đó?”
Long Bảo Nhi hỏi.
“Đừng có dở quá độc chết Bảo Nhi nha.”
Long Bảo Nhi lè lưỡi nói.
“Nói sao đây?”
Diệp Thiên Dật xoa cằm: “Ta có cảm giác sẽ còn ngon hơn đồ ăn chị Lưu Ly Vũ của ngươi nấu đó.”
“Xí, chém gió.”
Long Bảo Nhi không tin đâu.
Lưu Ly Vũ cũng không nghĩ gì, nàng cũng khá mong đợi, không chém gió thì là thật, nếu là thật thì nàng phải thay đổi cách nhìn với hắn rồi.
“Được rồi được rồi, nói khoác ai mà chả nói được, làm ra cho bổn tiên nữ thử mới biết, rượu của bổn tiên nữ còn chưa uống hết này.”
Y Thất Nguyệt uống một hợp rượu nói.
“Được thôi, các ngươi cứ ở ngoài đợi, ta vào trong làm.”
“Để ta giúp ngươi.”
Lưu Ly Vũ điềm đạm nói.
“Không cần đâu, một mình ta là được.”
“Vậy chúng ta chơi bài đi, nào chị Lưu Ly Vũ, đến đây chơi nào.”
Sau đó ba người họ ở đó chơi bài.
Còn Diệp Thiên Dật lại trở về vị trí quen thuộc của mình.
Món ăn này hắn khá quen thuộc.
Món thứ nhất: Thịt kho tàu đơn giản.
Diệp Thiên Dật biết Long Bảo Nhi thích ăn thịt, hơn nữa Y Thất Nguyệt cũng đang uống rượu, làm món này rất hợp.
“Thơm quá đi.”
Ba người đang ở ngoài chơi thì ngửi được mùi thơm nên nhìn vào trong bếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận