Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 1890: Vòng tay màu đen

Gia Cát Văn nhìn lướt qua xung quanh, sau đó thấp giọng nói: “Đây không phải là Minh Giới, đây vẫn là đại lục của chúng ta. Chẳng qua là có khả năng chúng ta đã đến một cái không gian độc lập. Thoạt nhìn có vẻ nơi đây là thông đạo đi tới Minh Giới.
“Chắc là vậy!”
Ở phía trước, quỷ sai lấy ra một đồ vật đặc thù, sau đó gió đục mây vần một lần nữa ở trước mặt. Khói đen hiện lên rồi một cánh cửa xuất hiện.
Trong khoảnh khắc cánh cửa này xuất hiện, những oán linh, vong hồn ở phía ngoài kia liều mạng xông tới bên trong cánh cửa.
Nhưng mà......
“Nghiệt súc! Chết...!”
Trong hư không xuất hiện rất nhiều khói đen. Đám khói đen xông lại thôn phệ toàn bộ những sinh vật oán linh kia.
Sau đó bọn họ đứng ở hai bên.
“Đi vào đi!”
Sau đó bọn người Diệp Thiên Dật đi vào.
Xoát‐-----
Thời điểm khi bọn họ xuất hiện lại lần nữa, bọn họ đứng ở một nơi đen kịt và phức tạp. Có thể đơn giản miêu tả rằng địa phương này là một cái mạng nhện. Mà chỗ bọn họ đứng là bên trên một sợi tơ nhện.Còn bốn phương tám hướng là những sợi khác, và trên đó cũng là những quỷ sai khác đang mang theo những người chết khác tới.
Tất cả bọn họ đều đi đến hướng chính giữa. Chính giữa có một con đường đi thông vào chỗ càng sâu.
Nơi đây hình như không phải Minh Giới, cần hành động cẩn thận!
“Các ngươi dọc theo con đường này đi đến cầu Nại Hà, sau đó uống nước lú là được tiến vào Minh Giới.”
Một gã quỷ sai nói với bọn họ. Khi bọn họ quay người thì tên đó đã đi.
Mỗi giờ mỗi khắc trên thế giới này đều có người chết đi, vì vậy bọn họ vô cùng bận rộn.
Không chỉ có Nhân tộc, còn có Yêu tộc, vạn vật trên thế gian chết đi đều phải vào Minh Giới.
Sau đó bọn họ đi theo dòng người tiến về trung tâm, chính là cầu Nại Hà ở phía trước.
“Sau khi uống nước lú sẽ quên hết mọi chuyện không cần thiết, nếu như ta đoán không lầm, kẻ nào tiến vào Minh Giới sẽ quên mất tất cả, sẽ phải bắt đầu cuộc sống mới.”
Diệp Thiên Dật vừa đi về phía trước vừa nói.
“Chắc là vậy. Chuyện này có liên quan đến pháp tắc của thiên địa. Tuy cô Y Thất Nguyệt không nói, nhưng chúng ta cũng có thể đoán được. Không ngờ là người chết rồi còn có thể bắt đầu cuộc sống mới ở đây. Chỉ có điều, hẳn là không phải bắt đầu lại từ đầu.”
Y Nhân Tuyết nói.
“Chắc là không phải đâu, bắt đầu lại thì cần gì phải quên hết tất cả chứ? Ta đoán là bắt đầu một cuộc sống mới ở chỗ này cho đến khi chết đi.”
“Vậy nếu chết đi ở chỗ này, có phải chăng là..... có thể đầu thai chuyển thế? Ví dụ như sống hết một đời ở chỗ này là có thể trở lại làm người một lần nữa ở thế giới bên ngoài?”
“Cái này ai mà biết được? Dù sao thì có nghe nói như vậy, cứ coi như là thật đi, đi xem thử thôi.”
Sau đó bọn họ cùng đi đến bên kia.
Rất nhiều người!
Bởi vì mỗi phút mỗi giây đều có người chết. Theo lý mà nói có thể còn nhiều người hơn nữa, nhưng vì dẫn người đến cũng cần có thời gian, hơn nữa có người đến không được.
Cho nên ở bên ngoài có rất nhiều oán linh.
Bọn họ đi tới cầu Nại Hà to lớn ở bên này.
Toàn bộ đều là người, nhìn đâu cũng thấy người!
Hai bên cầu Nại Hà là một con sông cực lớn. Nước sông hầu như bằng với mặt cầu. Thỉnh thoảng sẽ có chút nước tràn lên cầu.
Mà thỉnh thoảng sẽ có người bị kéo xuống sông. Người bị kéo xuống sẽ hét ra một tiếng kêu thảm thiết, sau đó người đó sẽ không còn xuất hiện nữa.
“Ngươi uống xong chén nước lú này sẽ quên tất cả của kiếp trước, tiến vào Minh Giới để bắt đầu cuộc sống mới.”
Phía trước, một bà lão khoác trường bào màu đen trùm kín toàn thân phát ra âm thanh âm trầm. Trước mặt bà lão có rất nhiều chén, bên trong chứa nước của con sông này. Những người kia đi đến trước mặt của bà lão rồi đưa tay cầm lấy chén, múc một chén nước để uống. Sau khi uống cạn thì đi lên phía trước rồi biến mất ở cuối cây cầu.
“Không… không! Ta không muốn quên! Không muốn quên nàng.”
Một người bưng chén nước trong tay nhưng không muốn uống. Hắn ném đi sau đó hô hào khàn cả giọng rồi chạy tới hướng xa xa.
Rầm-----
Ngay lúc đó, một đạo sấm sét không biết từ nơi nào rơi xuống, trực tiếp bổ trúng hắn. Sau đó hắn tan thành mây khói, thậm chí hắn muốn kêu thảm thiết cũng không kịp.
Thấy vậy thì rất nhiều người bỏ đi cái ý nghĩ này.
Diệp Thiên Dật phóng ra diệt thế chi đồng nhìn lướt qua mọi người.
Quái lạ!
Trong những người này, lúc còn sống nhất định có rất nhiều người là võ giả. Nhưng hiện tại bọn họ tất cả đều không có tu vi như nhau, chính là một cái linh hồn bình thường. Bởi vì võ giả đã chết, cảnh giới cao hơn một chút, thậm chí linh hồn có thể tồn tại ở bên ngoài.
Chỉ có thể nói, một khi bị đưa đến nơi này, thì tu vi sẽ trở về con số không, mặc kệ lúc ở bên ngoài ngươi có tu vi cao bao nhiêu.
Nhưng bọn người Diệp Thiên Dật không như vậy. Khả năng duy nhất là vì bọn họ kỳ thực còn chưa chết. Hoặc là do hiệu quả của Dẫn Hồn Đăng. Dù sao thì bọn họ đã tránh thoát khỏi pháp tắc này của Minh Giới.
Đến lượt bọn người Diệp Thiên Dật, bọn họ bưng chén nước lú lên uống một hơi cạn sạch, sau đó tiến về phía trước, rồi phóng thích lực lượng hóa giải hiệu quả của nước lú.
Điều này có nghĩa là bọn họ có thể giữ lại ký ức khi tiến vào Minh Giới, đồng thời giữ lại được tu vi của chính mình đang có.
Không bị phát hiện!
Bởi vì lúc trước, Y Thất Nguyệt cũng giống như vậy!
Bọn họ tổng cộng tám người đi về phía trước. Cái cửa đó lớn cỡ nào...
“Có khả năng khi xuyên qua cánh cửa này, mỗi người chúng ta sẽ đến một nơi khác nhau. Mọi người tự mình cẩn thận nhé.”
Diệp Thiên Dật nói.
Bọn họ gật đầu nhẹ.
Diệp Thiên Dật vươn tay ra sau với Long Bảo Nhi nói: “Ta mang ngươi theo. Xem thử ta có thể mang ngươi đi qua cùng một chỗ hay không.”
“Vầng.”
Long Bảo Nhi ấp úng sau đó kéo tay của Diệp Thiên Dật.
“Đi thôi!”
Sau đó bọn họ cùng nhau tiến vào Minh Giới.
Xoát------
Hào quang chợt lóe lên. Một mình Diệp Thiên Dật xuất hiện trong Minh Giới.
Long Bảo Nhi cũng không có xuất hiện cùng hắn.
Đường đi!
Đây là đường đi!
Diệp Thiên Dật lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Không phải chứ?
Đây là Minh Giới?
Diệp Thiên Dật đứng ở chỗ đó, trái phải nhìn quanh bốn phía!
Đại khái tình huống là như thế nào?
Chung quanh là những thứ nhà cao tầng, xe ngựa như nước, thậm chí còn có bảng ánh sáng huỳnh quang, đèn đường.
Đại khái nhìn thoàng qua thì...... không có gì khác với bên ngoài.
Chỉ là nếu so với bên ngoài thì hơi chút không phồn hoa bằng mà thôi, thậm chí là phong cách cũng không khác nhiều lắm!
Ngẫm lại thì cũng có thể giải thích, bởi vì những người này đều vào từ bên ngoài, có thể bọn họ đã quên tất cả, nhưng thật chất bên trong họ còn có những vật này, xây dựng dần dà thành bộ dáng những thứ này.
Hơn nữa ngươi có thể thấy được một vài kiến trúc cổ xưa.
“Minh Giới này......”
Diệp Thiên Dật trầm ngâm một chút.
Nơi này không giống với trong tưởng tượng của hắn. Nếu là như vậy, đối với bọn người Diệp Thiên Dật mà nói thì đơn giản là quá thích hợp. Hoàn toàn không càn phải thích ứng. Hắn chỉ cần thích ứng sơ với pháp tắc của Minh Giới thì tốt rồi.
“Hửm?”
Lúc này, Diệp Thiên Dật đưa tay lên. Bởi vì hắn phát hiện có thêm một vật trên cổ tay của mình. Đây là..... một cái vòng tay, vòng tay màu đen.
Vòng tay này không hiểu vì sao lại xuất hiện, thậm chí không có ai đưa cho Diệp Thiên Dật.
“Đây là gì?”
Diệp Thiên Dật đưa tay lên cẩn thận quan sát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận