Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 1899: Diệp Thiên Dật đấu giá

Bên ngoài một mảnh xôn xao.
Sau đó Trường Hà nói: “Các vị, các ngươi nên rõ ràng, Minh Giới chúng ta tồn tại một Pháp Tắc mạnh mẽ, Linh Hồn Pháp Tắc! Mà tất cả mọi người cũng rõ ràng, không một ai biết được Linh Hồn Pháp Tắc ở nơi nào, nhưng truyền thuyết chính là ở một nơi nào đó ở Minh Giới, nghe đồn có một vị đại năng giả phong ấn Linh Hồn Pháp Tắc ở một chỗ, ở vô số năm trước hắn vẽ một tấm bản đồ, tấm bản đồ này chính là vị trí của Linh Hồn Pháp Tắc!”
Diệp Thiên Dật cẩn thận nghe.
Dường như hắn lại thêm một việc cần hoàn thành khi đến Minh Giới này rồi.
Linh Hồn Pháp Tắc!
Không nói trước là dùng để làm gì, thứ nhất, nó là Pháp Tắc, thứ hai, nó có hai chữ linh hồn, đoán chừng dù bản thân có cố gắng thế nào, cũng so ra kém đoạt được Linh Hồn Pháp Tắc?
Lực Lượng Pháp Tắc đã khiến Diệp Thiên Dật biết rõ Pháp Tắc vật này đến cùng đáng sợ cỡ nào, hiện tại Diệp Thiên Dật không cách nào sử dụng quá nhiều Lực Lượng Pháp Tắc, nhưng mà ở đại lục Ma Thần, Ma Thần Ma Nguyệt đã từng mượn nhờ Lực Lượng Pháp Tắc chém toàn bộ đại lục Ma Thần thành hai nửa! Cái này còn không phải toàn bộ lực lượng của Lực Lượng Pháp Tắc!
Đáng sợ không?
Đây tuyệt đối là vật khiến cho bất luận kẻ nào đều điên cuồng tranh giành để có được.
“Nhưng mà...”
Trường Hà tiếp tục nói: “Vị đại năng kia chia bản đồ này ra làm bốn, ngẫu nhiên rải rác ở bốn nơi trên thế gian này, trải qua vô số năm tháng đổi thay, cuộn giấy da dê có sức mạnh mạnh mẽ có thể tiếp tục tồn tại, thế nhưng... Nhưng không ai có thể tập hợp đủ nó, thậm chí cũng không biết được cả bốn tấm có còn nguyên hay không, có lẽ có khả năng ở chỗ sâu trong biển khơi, vĩnh viễn cũng không cách nào có được! Đã biết một trong bốn tấm đang ở Minh Thần điện của Cửu Trọng Thiên, đây là tấm thứ hai!”
Diệp Thiên Dật: “...”
Trâu bò quá đi!
Nếu là như vậy, xem ra hắn vô duyên với Linh Hồn Pháp Tắc rồi.
Nhiều năm như vậy, bao nhiêu đổi thay, có người cũng không biết là được cái gì, có lẽ chính mình cũng không nhớ rõ đặt ở chỗ nào.
Coi như hết...
Có muốn thôi diễn cũng không được, đây chính là Pháp Tắc.
Cô gái váy xanh trong phòng riêng kia hơi suy tư điều gì.
Không có người nào biết, tấm thứ ba đang ở trong tay nàng!
Cho nên, thật ra hiện tại chỉ thiếu một tấm cuối cùng là đã có thể ghép ra tàng bảo đồ hoàn chỉnh của Linh Hồn Pháp Tắc.
Nhưng mà nàng không thể nào tiết lộ tin tức này.
Nàng sẽ yên lặng nhớ kỹ tấm này ở đâu, sau đó nhìn có thể cướp được hay không, nếu không có được, nhớ kỹ liền tốt, ngộ nhỡ nàng biết được tung tích của tấm thứ tư, nàng sẽ có thể bắt tay vào để gom chúng lại.
“Ha ha ha! Tấm thứ hai rốt cuộc cũng hiện thế rồi, khả năng này biểu thị cái gì đi, có lẽ tấm thứ ba, tấm thứ tư cũng sẽ xuất hiện, cũng không biết kiếp này ta có thể nhìn thấy Pháp Tắc chân chính hiện thế hay không.”
Một lão giả cảm thán một tiếng.
Một người đàn ông trẻ tuổi khác vừa cười vừa nói: “Trương Dung tiền bối tự nhiên là có thể.”
“Ha ha ha, Hoàng thiếu chủ nói đùa, lão phu tuổi tác đã cao rồi.”
Người đàn ông cười cười không nói gì thêm.
“Bây giờ bắt đầu đấu giá, giá khởi đầu, 1 triệu Minh Thần điểm.”
Vì sao giá khởi đầu của thứ này lại thấp như vậy?
Cũng không thể làm khác được.
Mặc dù cuộn giấy da dê này đối ứng với đồ vật vô cùng khoa trương, nhưng mà... dù ngươi chiếm được nó, thật ra cũng chỉ là chiếm được một cuộn giấy da dê mà thôi, trừ cái đó ra không dùng được, một chút xíu tác dụng đều không có! Không có ba tấm khác, vĩnh viễn đều vô dụng, ngược lại còn là một củ khoai lang nóng bỏng tay!
Cho nên, mấy người sẽ đấu giá vật này, chỉ là một chút thế lực của Bát Trọng Thiên hoặc là Cửu Trọng Thiên, bọn họ sẽ yên lặng đặt ở bên trong tông môn của mình, cũng không có ai sẽ vì vật này mà ra tay đánh nhau! Không giá trị!
Trừ phi có một ngày, cả bốn tấm hiện thế, vậy thì chuyện sẽ hoàn toàn khác.
Nhưng mà, ai cũng không biết là năm nào tháng nào, có thể là mười năm? Trăm năm? Ngàn năm? Vạn năm? Mười vạn năm? Vĩnh viễn mãi mãi cũng nói không chính xác.
“Ta vẫn cảm thấy rất hứng thú, 10 triệu.” Thiên Hoàng cung Hoàng thiếu chủ kia mỉm cười nói.
“Ha ha ha, lão phu đối với loại vật cổ xưa này vẫn rất tò mò, Hoàng thiếu chủ hay là tặng nó cho lão phu? 15 triệu.”
Một lão giả vừa cười vừa nói.
Hoàng Trường An cười nói: “Cổ tiền bối, thứ này giữ lại một tấm cũng không có tác dụng gì, ta cũng chỉ là muốn cầm trở về Thiên Hoàng cung để đó, cất giữ cẩn thận, biết đâu có một ngày bốn tấm hiện thế, Thiên Hoàng cung cũng tiện lấy ra, không phải sao?”
“20 triệu.”
Trong một cái phòng riêng truyền đến giọng nữ thản nhiên.
m thanh này khiến Diệp Thiên Dật nhìn sang.
Thật là dễ nghe.
Là cô gái đẹp.
Này nha, không phải Diệp Thiên Dật háo sắc, rất bình thường thôi.
“Cô chủ.”
Lão giả kia nhìn về phía cô gái.
“Vẫn là lưu tại trong tay mình tương đối tốt, nếu như giá cả không cao, có thể cân nhắc.”
Nàng nói.
“Vâng.”
“Các hạ là?”
Hoàng Trường An ngẩng đầu nhìn về phía phòng riêng kia.
Hắn không ngồi phòng riêng không phải là bởi vì hắn không đủ tư cách, mà là cảm thấy không quan trọng.
Lần này Huyết Thần Thạch cũng là mục tiêu của hắn, bởi vì hắn cần viên Huyết Thần Thạch này để tăng cảnh giới cho bản thân, mà bối cảnh của hắn là Thiên Hoàng cung, hắn bắt buộc phải có được.
“Linh Lung hải.”
Cô gái thản nhiên nói.
Hai mắt Hoàng Trường An sáng lên.
“Chẳng lẽ... là Lam Băng Tâm?”
“Xin kính chào anh Hoàng.”
Wowww.
Thật nhiều người nhịn không được hít vào một ngụm khí lạnh.
Lam Băng Tâm!
Danh tiếng của nàng tuyệt đối không thấp! Ngay cả những người ở Ngũ Trọng Thiên này đều nghe qua!
Là mỹ nữ đỉnh cấp số một số hai của Đại lục Minh Thần của bọn họ! Tài nữ! Tiên nữ!
Vô số người theo đuổi! Đồng thời thân phận cũng rất cao quý, là người của Linh Lung hải!
Chỉ tiếc, Linh Lung hải đã từng là tồn tại cấp bá chủ ở Cửu Trọng Thiên, thế nhưng một chút biến cố dẫn đến thế lực Linh Lung hải này hiện tại không mạnh như vậy! Nhưng mà vẫn xem như là một bá chủ, chỉ nói là tồn tại tương đối thấp trong các bá chủ mà thôi.
Vậy cũng không phải là người nào cũng có thể trêu chọc.
“Bái kiến cô Lam Băng Tâm! Tất nhiên cô Lam muốn, vậy ta nhường cho ngươi là được!”
Hoàng Trường An mỉm cười nói.
Dù sao bản thân cầm ở trong tay cũng vô dụng, chẳng bằng nịnh nọt một lần, cũng rất tốt.
“Đa tạ anh Hoàng!” Giọng Lam Băng Tâm lần thứ hai vang lên.
“Các vị, thứ này cũng không nhất thiết phải tranh giành đúng không? Coi như nể mặt ta, cứ như vậy đi.”
Hoàng Trường An nói với tất cả mọi người.
Hắn thốt ra lời này, những đỉnh cấp thế lực kia cũng không quá nhiều ý nghĩ, bởi vì không cần thiết, vật này chính mình cũng không cần thiết, cho người ta chút mặt mũi cũng được.
“Đa tạ ý tốt của ngươi, nhưng mà không cần, phòng đấu giá thì phỉa muốn dùng quy tắc của phòng đấu giá, ta hi vọng các vị vẫn là ra giá đi.”
Lời nói của Lam Băng Tâm lại vang lên.
Thế nhưng mà người ta Hoàng Trường An đều đã nói vậy rồi, cho nên vẫn không có người nào ra giá.
“Vậy! Cuộn giấy da dê này còn có người nào ra giá không? Nếu như không có, như vậy thì thuộc về cô Lam Băng Tâm của Linh Lung hải.”
Trường Hà hô một tiếng.
Không có ai nói chuyện.
“20 triệu lần một!”
“20 triệu lần hai!”
“20 triệu lần...”
Ngay tại lời nói của hắn sắp dứt, một giọng nói lại vang lên.
“50 triệu.”
Đám người: “...”
Cái này?
Cmn!
Người nào đây?
Tất cả mọi người sợ ngây người!
Ánh mắt của bọn họ đồng loạt nhìn về phía người vừa ra giá... Diệp Thiên Dật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận