Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 1906: Cô gái này...

Mẹ kiếp, thật là quá đáng.
“Vị tiểu huynh đệ này, ngươi làm thế có thấy quá đáng không?”
Lão giả từ một thế lực nhìn chằm chằm Diệp Thiên Dật, trong giọng nói thể hiện sự tức giận.
“Có sao? Ta cảm thấy chẳng có gì cả? Đây là giá của ta, ta đưa ra giá 8,3 tỷ, có người nào trả giá cao hơn ta thì mới lấy, không thì ta thành công sở hữu nó, cũng giúp tiết kiệm thời gian tăng giá từ từ mà.”
Diệp Thiên Dật nhàn nhạt nói.
Khốn kiếp!
Bọn họ đều tức giận mắng thầm.
Thật muốn băm tên vô liêm sỉ này ra thành từng mảnh.
Thế nhưng các ngươi suy nghĩ lại một chút, người có thể cầm trong tay 8,3 tỷ, hắn có thể là người đơn giản vậy sao?
Dường như cũng không phải là đơn giản.
“8,5 tỷ!”
Có người trực tiếp tăng giá thêm hai trăm triệu.
Hết cách rồi!
Chỉ còn lại 3 viên nữa, phải giành lấy thôi!
Viên thứ ba cuối cùng đã được bán với giá 9,7 tỷ, mà viên thứ tư...
Viên thứ tư thì có chút lợi hại!
Bởi vì là viên áp chót, ai cũng biết nếu không thể mua được viên này, thì viên cuối cùng sẽ càng khốc liệt hơn, vì vậy những thế lực chưa mua được càng cạnh tranh gay gắt hơn.
Thật ra cũng không phải là do bọn họ ngốc, mà do họ đã không tranh giành ngay từ đầu, nhưng nếu họ tranh giành như thế này ngay từ đầu, thì giá của viên đầu tiên cũng sẽ không thấp.
Viên thứ tư trực tiếp tăng giá lên đến 12,3 tỷ Minh Thần điểm.
Viên thứ năm...
“Hay là không bán viên này nữa nhỉ?”
Diệp Thiên Dật suy nghĩ.
Nhìn thấy đám người này cạnh tranh gay gắt như vậy, Diệp Thiên Dật rất muốn lưu lại một viên, sau này biết đâu nó lại có giá trị cao hơn thì sao, hơn nữa hiện tại đã có đủ Minh Thần điểm, thật sự là quá đủ rồi.
Nhưng Diệp Thiên Dật biết rằng mình không thể không bán nó đi, hắn chỉ có thể tự mình đấu giá thắng, mà sau khi hắn đấu giá thắng sẽ xảy ra một tình huống... đó là bị đuổi giết.
Vì vậy, vẫn là bán nó đi thôi.
“8,3 tỷ!”
Đúng vậy, vẫn như lần trước, Diệp Thiên Dật một lần nữa nhắc tới cái giá 8,3 tỷ này, có lẽ cảm thấy giá khởi điểm nên là 8,3 tỷ.
Diệp Thiên Dật đợi họ tiếp tục tăng giá nhưng...
Lần này lại yên tĩnh đến lạ thường.
“Gì đây?”
Diệp Thiên Dật sửng sốt một chút.
Không đúng.
Điều này thật sự không hợp lý.
Theo lý mà nói, viên cuối cùng phải là viên được tranh giành kịch liệt nhất, tại sao đến viên này mọi người lại không ai động đậy? Trả giá đi, các ngươi trả giá đi chứ.
Mà nguyên nhân là......
Bởi vì trong lòng những cường giả này đều biết, viên cuối cùng này, nếu cứ tranh tới tranh lui, giá cả có thể vượt quá 20 tỷ, thậm chí cao hơn nữa, thật sự không được!
Mặc dù vên Huyết Thần Thạch đáng giá như thế, nhưng họ vẫn rất khó chịu.
Cho nên.
Tại thời điểm này, tất cả bọn họ đều có chung một ý nghĩ...
Giết người cướp của!
Chúng ta không cần dùng nhiều Minh Thần điểm để tranh giành thứ này, thay vì phải đổ máu, thà rằng để lại viên Huyết Thần Thạch cho tên này, rồi giết hắn, lúc đó không có gì mà trả giá cả, tốn công vô ích vào Viên Huyết Thần Thạch mà không làm gì được, và họ tự tin rằng mình sẽ giết được Diệp Thiên Dật.
Bất kể xuất thân của ngươi như thế nào, họ sẽ bằng cách nào đó che đậy danh tính của mình.
Điều duy nhất bọn họ lo lắng là, đến lúc đó sẽ có một tình huống cạnh tranh, bởi vì trong thâm tâm họ biết rằng một số thế lực khác hẳn cũng sẽ hành động.
“8,3 tỷ, có người nào ra giá nữa không?”
Trường Hà cũng sửng sốt một chút sau đó lên tiếng.
Cứ như tất cả đã bàn bạc với nhau rồi vậy, không có ai trả lời.
“8,3 tỷ lần một!”
Diệp Thiên Dật: “...”
Không phải chứ.
“Các ngươi hiện tại tùy tiện ra thêm một giá nữa, cao hơn một chút Diệp Thiên Dật hắn cũng sẽ không trả giá nữa đâu.”
Nhưng họ đều đã quyết định ra tay nên không ai nói gì.
Trong phòng riêng......
“Cô chủ, cơ hội tốt, bọn họ có lẽ là muốn tên nhóc này mua được, sau đó tìm cơ hội giết hắn, nhưng với giá này, chúng ta cũng có thể ra giá. “
Lam Băng tâm lắc lắc đầu: “Quên đi, không cần thiết.”
Nàng thật sự nghĩ tốt nhất là không nên tranh giành, tùy duyên vậy.
“Vậy... được rồi.”
“Hơn nữa, một khi mà ta ra giá, vậy chắc hẳn thế lực khác cũng sẽ ra giá, bọn họ không muốn chúng ta có được viên Huyết Thần Thạch này với giá thấp như vậy đâu!”
Giá không thấp, nhưng... so với những cái trước.
Không ai trả giá cả.
“8,3 tỷ lần một!”
Trường Hà hô lên.
“8,3 tỷ lần hai!”
“8,3 tỷ lần ba, chốt giá!”
Sau đó viên thứ năm vvật nguy nguyên chủ rơi vào tay Diệp Thiên Dật.
Nhưng cũng chẳng sao cả, Diệp Thiên Dật cũng chẳng thua thiệt gì.
“Mọi người, đến đây là kết thúc của buổi đấu giá ngày hôm nay. Cảm ơn các vị đã đến. Sau này, phòng đấu giá Dạ Minh chúng ta cũng sẽ thường đem một số món đồ tốt ra đấu giá ở buổi đấu giá! Vậy giờ hãy tạm thời rời khỏi cuộc đấu giá, mời người đấu giá thành công vào phòng tương ứng để đợi.”
Sau đó Diệp Thiên Dật đứng dậy và đi đến một căn phòng trên tầng bốn!
Trong phòng có trà và trái cây, Diệp Thiên Dật ngồi đó và châm một điếu thuốc.
Rất nhanh cửa phòng được đẩy ra, người bước vào chính là Trường Hà.
“Các hạ!”
Trường Hà ôm quyền chào Diệp Thiên Dật, sau đó đưa Đại Tinh Hoang Thảo đã gói cẩn thận cho Diệp Thiên Dật.
“Đây là cuộn giấy da, mời các hạ nhận.”
Diệp Thiên Dật gật gật đầu.
“Đúng rồi, còn có viên Huyết Thần Thạch này, ngươi có muốn cân nhắc một chút, đến lúc đó lại đem ra đấu giá không? Dù sao thì... viên Huyết Thần Thạch này ở trong tay ngươi, khi rời khỏi đây có thể sẽ gặp nguy hiểm.”
Trường Hà nhắc nhở một tiếng.
Diệp Thiên Dật cầm lấy viên Huyết Thần Thạch nói.
“Không cần đầu, cảm ơn lòng tốt của ngươi.”
“Không có gì, mời vào trong.”
Sau đó, cánh cửa được mở ra, và một người phụ nữ dẫn cô gái yếu ớt vào.
Vòng tay và dây xích sắt của cô gái cũng đã bị tháo ra, cô cúi đầu, không dám ngẩng đầu lên.
“Ngẩng đầu lên!”
Trường Hà quát lớn một tiếng, cơ thể mỏng manh của nàng đột nhiên run lên, rồi nàng cắn chặt môi, từ từ ngẩng đầu lên với đôi mắt to đỏ hoe.
“Người này trong tương lai sẽ là chủ nhân của ngươi, ta sẽ không nói nhiều lời dư thừa... Dù sao, ngươi cũng nên biết cách cư xử một chút.”
Trường Hà chỉ vào Diệp Thiên Dật và nói với cô gái.
Nàng nhìn Diệp Thiên Dật một cách dè dặt.
Nói như thế nào đây......
Có chút kinh ngạc.
Hắn...... thật đẹp trai.
Nhưng vào lúc này, điều đó không quan trọng, nàng chỉ có thể phó thác vào số phận của mình.
Diệp Thiên Dật cũng đã nhìn thấy nàng.
Khoảng cách gần như thế này, quả thật là duyên dáng.
Thật sự rất xinh đẹp.
“Các hạ, đây là cuộn giấy khế ước chủ tớ của nàng, hãy bóp nát cuộn giấy này, quyền năng sẽ phát huy tác dụng, có thể tùy ý điều khiển nàng, để nàng tuân theo mệnh lệnh của ngươi.”
Diệp Thiên Dật gật đầu: “Ừm!”
“Các hạ, đây là Minh Thần điểm của ngươi, sau khi trừ đi những khoản ngươi đã bỏ ra, mấy chục tỷ đều nằm trong này.”
Một làn sương đen dày đặc tràn vào vòng tay của Diệp Thiên Dật.
“Đa tạ.”
“Vậy ta xin phép.”
Hắn cùng đầy tớ lui ra ngoài, đóng cửa lại. Để lại trong phòng chỉ còn Diệp Thiên Dật và cô gái kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận