Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 1911: Nội tâm của Lâm Nhược Nhược

Đúng!
Diệp Thiên Dật sớm đã rời đi rồi!
Mà rời đi một cách im lặng, tự nhiên với sự trợ giúp của không gian!
Vậy tại sao bọn họ không cảm nhận được sức mạnh phóng thích nhỉ?
Đừng quên!
Diệp Thiên Dật có phép tạo hóa, cho hắn thời gian, hắn có cái gì mà không làm được?
Những thứ đơn giản, Diệp Thiên Dật dùng thời gian từng chút một đã sáng tạo ra lá chắn ngăn cản linh lực, sau đó hắn mang Lâm Nhược Nhược thoải mái rời đi.
Giai đoạn này quả thực mất rất nhiều thời gian, nhưng thời gian bọn họ đợi càng lâu hơn.
“Cậu chủ, bọn họ sẽ không đuổi theo phải không?”
Lâm Nhược Nhược ở bên cạnh Diệp Thiên Dật lo lắng hỏi.
Bọn họ cũng quen biết được vài giờ rồi, tuy Lâm Nhược Nhược rất yếu đuối, rất ít nói, nhưng Diệp Thiên Dật vô cùng hoạt bát, vì vậy giao tiếp của bọn họ cũng ổn, không tính là quá ít.
Thậm chí bây giờ Lâm Nhược Nhược có thể chủ động nói chuyện với Diệp Thiên Dật rồi.
“Có thể, dẫu sao chúng ta vẫn còn ở trong thành phố này, giám sát... vv vẫn còn nhiều, bọn họ tìm đến cũng là điều bình thường.”
Diệp Thiên Dật nói.
“A...”
Lâm Nhươc Nhược không nghĩ đến Diệp Thiên Dật lại trả lời như vậy.
“Vậy... vậy cậu chủ không sợ sao?”
“Sợ chứ, nhưng ta có thể bỏ chạy.”
Diệp Thiên Dật cười nói.
“Ồ.”
“Yên tâm đi, ta sẽ dẫn theo ngươi bỏ chạy.”
Diệp Thiên Dật dẫn theo nàng đến một nhà hàng vô cùng sang trọng, sau đó gọi rất nhiều món ăn ngon.
Hắn biết có để Lâm Nhược Nhược gọi món, nàng cũng không gọi, nên Diệp Thiên Dật cũng dứt khoát không hỏi nhiều.
“Đi theo ta, ngươi không cần phải cẩn trọng như vậy, tính tình của ta rất tốt, đồng thời không có quy tắc gì giống những người khác, ngươi cứ thoải mái là được.”
“Vâng... vâng!”
Lâm Nhược Nhược vò vò góc áo, vẫn rất căng thẳng.
“Kể cho ta chuyện của ngươi đi...”
Diệp Thiên Dật nhìn nàng nói.
Nàng cũng coi như là người ngươi đầu tiên hắn gặp ở Minh Giới này, hơn nữa nàng đáng thương và yếu đuối như vậy.
“A...”
Lâm Nhược Nhược cắn cắn môi.
Sau đó nàng nói câu chuyện của mình.
Lâm Nhược Nhược là được cha mẹ nàng nhận nuôi, đã nhận nuôi nàng từ lúc còn nhỏ xíu, nàng không nhớ gì vào thời điểm đó, là sau này cha mẹ nàng nói với nàng, nàng được họ nhặt đem về.
Một gia đình, chỉ có 3 người, cuộc sống của bọn họ rất bình thường, nhưng rất hạnh phúc.
Ở Ngũ Trọng Thiên, bọn họ thuộc tầng lớp người nghèo, nhưng vì họ tương đối ít nói, đồng thời làm việc cần cù chăm chỉ, cũng không làm gì, phạm vi sinh sống rất nhỏ, cũng không đi lung tung, vì vậy cuộc sống của bọn họ luôn rất an toàn!
Chỉ là......
Sau khi Lâm Nhược Nhược lớn lên, nàng càng ngày càng xinh đẹp, xinh đẹp đến mức quá đáng.
Sau đó cha mẹ nàng cảm thấy có một số nguy hiểm.
Vì ở đây, con gái họ thật sự rất đặc biệt.
Nếu ngươi có gia thế, vậy thì không có gì xảy ra, nhưng nếu ngươi không có chút gia thế thì dù có xinh đẹp, \ khi bị nhìn thấy, vậy thì hậu quả sẽ hiện ra rất rõ.
Vì vậy, từ lúc nàng khoảng 13 tuổi, nàng căn bản không ra khỏi cửa, đối với nàng mà nói, giao tiếp cùng với thế giới bên ngoài chính là chiếc sân nhỏ trong nhà.
Đây là cha mẹ nàng vì để bảo vệ nàng.
Nhưng...
Mấy ngày trước, nàng đã bị phát hiện.
Có một người đàn ông đã uống rượu vô ý xông vào nhà, đã nhìn thấy nàng.
Lúc đó đã có chút lo lắng.
Nhưng lại cứ nghĩ hắn uống say rồi, chắc không sao...
Nhưng...
Ngày hôm sau, hắn đã dẫn người đến nhà của nàng, giết chết cha mẹ nàng, sau đó trói nàng đem đi.
Sau đó thì sao?
Diệp Thiên Dật hỏi
“Sau đó...”
Lâm Nhược Nhược đỏ mắt, nghĩ đến cái chết của cha mẹ mình, trong lòng nàng rất rất buồn.
“Sau đó gia tộc của hắn cảm thấy... Nhược Nhược có thể có gia trị lớn, cho nên mới mang Nhược Nhược đến phòng đấu giá...”
“Là ta đã hại cha mẹ, là ta hại chết họ.”
Lâm Nhược Nhược cúi đầu, nước mắt của nàng bắt đầu rơi từng giọt trên bàn.
“Rõ ràng Nhược Nhược không phải con gái cha mẹ, cha mẹ đã nuôi dưỡng dạy dỗ Nhược Nhược, nhược Nhược vẫn chưa... vẫn chưa báo đáp họ, lại còn hại chết cha mẹ.”
Lâm Nhược Nhược khóc nức nở.
Diệp Thiên Dật cũng không ngăn cản nàng khóc.
Thực sự mà nói, Diệp Thiên Dật cũng không biết dỗ con gái.
“Cô muốn trả thù không?”
Rất lâu sau, Diệp Thiên Dật hỏi một câu như thế.
“Ta...”
Lâm Nhược Nhược lau nước mắt.
“Nhược Nhược bây giờ chỉ muốn đi theo cậu chủ... đợi sau này...”
Khát vọng của nàng không biết có thể thực hiện không, vì vậy nàng nói không ra tiếng.
“Cậu chủ.”
Nàng ngẩng đầu nhìn Diệp Thiên Dật bằng đôi mắt đỏ hoe, sau đó đứng dậy và quỳ xuống trước mặt Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật: “...”
Sao lại quỳ xuống?
“Cậu chủ, Nhược Nhược có chuyện này muồn khẩn cầu cậu chủ.”
“Nói đi.”
“Nhược Nhược... muốn mượn cậu chủ một chút Minh Thần điểm, không... không nhiều... mấy nghìn là được rồi.”
Diệp Thiên Dật nhìn nàng.
“Làm gì?”
Lâm nhược Nhược cắn môi nói: “Thi thể của cha mẹ còn ở nhà, chưa có ai chôn cất, nhược nhược muốn được chôn cất cha mẹ tử tế.”
Trong lòng Diệp Thiên Dật thở dài một tiếng.
“Ừm, đứng lên đi.”
“Cảm ơn cậu chủ, cảm ơn cậu chủ.”
Nước mắt Lâm nhược Nhược lại rơi ra, cũng không biết là vì vui mừng hay là nghĩ đến chuyện buồn, có lẽ là cả hai...
“Đừng khóc nữa.”
Diệp Thiên Dật cũng không biết an ủi như thế nào.
“Vâng...”
Nàng lau nước mắt.
“Ăn xong cơm chúng ta sẽ đi.”
“...”
Ăn xong, tiếp theo là buổi chiều, Diệp Thiên Dật cũng không làm gì nên cùng Lâm nhược Nhược đưa cha mẹ của nàng đi chôn cất.
Diệp Thiên Dật đứng ở dưới cái cây ở phía sau hút thuốc, Lâm Nhược Nhược quỳ xuống ở kia
“Cha, mẹ...”
Lâm Nhược nhược dập một lạy, hai mắt đều đỏ hoe.
“Là Nhược Nhược có lỗi với hai người, cha mẹ luôn nói, Nhược Nhược hạnh phúc vui vẻ là hai người đều vui, Nhược Nhược cũng như vậy... cha mẹ vui Nhược Nhược cũng vui, vì ở trên thế giới này Nhược Nhược chỉ có cha mẹ là 2 người thân thiết nhất...”.
Nàng dùng lực lau nước mắt: “Nhưng... nhưng bây giờ...”
Diệp Thiên Dật đứng ở đằng sau thở dài.
Nói thật là, nếu sau một tháng mình rời đi, cô bé này, Diệp Thiên Dật vẫn thật sự không biết nên làm thế nào?
Cho dù để lại cho nàng nhiều Minh Thần điểm, e rằng nàng cũng rất khó để tồn tại.
“Cha, mẹ, mọi người yên tâm, Nhược Nhược đã tìm được một cậu chủ rất rất tốt, hắn rất tốt với Nhược Nhược, ta đoán nhất định là cha mẹ ở trên trời linh thiêng đang bảo vệ Nhược Nhược.”
“Cha mẹ yên tâm, sau này Nhược Nhược sẽ nghĩ cách trở nên lợi hại hơn để báo thù cho cha mẹ! Hai người không cần lo lắng cho Nhược Nhược, Nhược Nhược đi theo cậu chủ thật sự rất an tâm....”
Đã trôi qua khoảng 5 phút, Lâm Nhược Nhược đứng dậy một cách quật cường, lau nước mắt nơi khóe mắt, sau đó xoay người đi đến chỗ Diệp Thiên Dật.
“Cậu chủ, Nhược Nhược xong rồi.”
Diệp Thiên Dật gật gật đầu “ Ừ, đi thôi, chúng ta đến nhà họ Vương.”
“Dạ?”
Lâm Nhược Nhược sững sờ.
“Đi báo thù.”
Nói xong Diệp Thiên Dật xoay người bước đi.
Lâm Nhược Nhược ngốc nghếch nhìn hình bóng Diệp Thiên Dật, bỗng nhiên sống mũi cay cay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận