Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 1933: Thành công

Còn Thiên Phong thành của Đế quốc Lâm Phong.
Rất nhiều người nhìn thấy cảnh tượng này từ xa!
Ở đây, vô số đài đốt lửa đã được đốt cháy, khói sau khi đốt cháy thổi về phía bắc theo hướng gió.
Sau khi khói độc loãng dần thì không nhìn thấy gì, cũng không ngửi được gì nữa, xa hơn là, khói này sau khi loãng rồi cũng hoá thành hư không.
“Báo!!”
Một tướng sĩ chạy đến trước mặt Thượng Quan Vũ, quỳ xuống hành lễ.
“Bẩm báo Tướng quân, đại quân của Đế quốc Thần Phong đang nhốn nhào, bắt đầu rút quân rồi!”
Thượng Quan Vũ gật đầu: “Ừ, không cần qua đó nữa.”
“Vâng!”
“Đỉnh thật...”
Lâm Nhược Nhược đứng cách đó không xa nhìn Diệp Thiên Dật châm lửa, mở miệng ra.
Ánh mắt nhìn Diệp Thiên Dật tràn đầy sự tôn sùng.
Một người con trai như thế, sao ngươi không tôn sùng hắn cho được?
Bản thân Lâm Nhược Nhược lại tràn đầy thiện cảm và lòng biết ơn với Diệp Thiên Dật, giờ thì tôn thờ muốn chết!
Ánh mắt Thượng Quan Vũ cũng nhìn về Diệp Thiên Dật.
Hiện tại, nàng cơ bản đã hoàn toàn loại trừ khả năng hắn là quân địch!
Không, có lẽ là nhiều hơn một chút!
Bởi vì không thể loại trừ hắn là người mà Đế quốc Thần Phong phái đến!
Mặc dù khả năng này gần như bằng không, tuy nhiên, nàng chưa thể gỡ bỏ mọi phòng bị với Diệp Thiên Dật!
Chỉ cần coi hắn như bạn bè là được.
Người này thật lợi hại!
Hai ngày nay, nàng đã nghĩ rất nhiều cách đẩy lùi quân địch, thật sự là rất nhiều rất nhiều, nhưng cách nào cũng khó thực hiện, nói cách khác là không vẹn toàn, cũng tức là không đạt được hiệu quả mong muốn.
Độc là cách mà nàng không ngờ tới.
Nàng từng nghĩ sẽ tấn công bằng lửa, thực ra tấn công bằng lửa hay thuốc độc trước mắt, nàng có suy nghĩ giống nhau, chỉ là hoả công không thực hiện được, lý tưởng thì tốt, tuy nhiên chắc chắn thực tế không thể đạt được hiệu quả tốt như vậy!
Nhưng độc thì khác!
Cái chính là, độc này nhìn không thấy sờ không được, cũng không có mùi sau khi bay qua, điểm này rất tuyệt, cũng là điều nàng không làm được!
Còn nữa, thay đổi hướng gió!
Chuyện này, có thể có cách, chẳng hạn gió võ giả cùng phóng thích sức mạnh của gió, cưỡng chế thổi độc qua, nhưng xác suất bại lộ rất lớn!
Còn sự thay đổi của gió tự nhiên thì không dễ bị lộ!
Đây cũng là điều nàng không làm được.
Có lẽ, nàng hiểu điều này, lúc làm được, nàng cũng có thể nghĩ tới nó, nhưng ít nhất nàng không thể!
Cho nên, người này rất đáng sợ!
Nghĩ tới đây, hình như Thượng Quan Vũ thấy mình hoàn toàn có thể xua tan mọi nghi ngờ đối với Diệp Thiên Dật.
Tại sao?
Cảnh tượng trước mắt, đại quân của Đế quốc Thần Phong tan tác, cũng có thể là Đế quốc Lâm Phong của hắn!
Ngươi nghĩ xem, nếu Diệp Thiên Dật đã có bản lĩnh làm được điều này, vậy nếu hắn thật sự là quân địch, hắn hoàn toàn có thể dùng độc tấn công Thiên Phong thành của nàng như thế!
Mà một khi như vậy, Thiên Phong thành sẽ thất thủ!
Thượng Quan Vũ có lý do để nghĩ rằng, chắc chắn nàng không ngăn cản được!
Cũng không kịp nghĩ đến!
Nếu hắn làm được nhưng lại không làm, vậy tại sao Diệp Thiên Dật lại là địch được?
Hắn muốn nhiều hơn ư?
Không thể nào!
Bởi vì nhiêu đây đã đủ nhiều rồi, một khi Thiên Phong thành thất thủ thì một phần ba Đế quốc Lâm Phong đã chắp tay nhượng lại rồi!
Vậy là nhiều lắm rồi, cho nên, còn nhiều hơn được sao?
Không thể!
Bởi vậy, người này chắc chắn không phải địch! Hắn quá mạnh!
Ít nhất bây giờ Thượng Quan Vũ thấy mình hình như không bằng hắn!
Nghĩ vậy là chuyện hết sức bình thường, bởi vì điều bản thân không làm được nhưng người khác lại làm được thì sẽ có suy nghĩ như thế.
Có thể có những việc mình làm được mà hắn không làm được, tuy nhiên cái này không quan trọng.
Nếu hắn là đối thủ, Thượng Quan Vũ nghĩ mình có lẽ thua từ lâu rồi.
Thượng Quan Vũ đứng dậy và bước tới.
“Được rồi.”
Diệp Thiên Dật nhẹ nhàng nói khi thấy nàng đi đến.
“Cảm ơn!”
Thượng Quan Vũ hành lễ với Diệp Thiên Dật.
“Thượng Quan Tướng quân khách sáo rồi, ai bảo hai chúng ta có duyên chứ, ta chỉ đóng góp chút sức lực mà thôi.”
“Đây không phải chút sức lực, mà đây là ân tình cực lớn giúp Đế quốc Lâm Phong vượt qua khủng hoảng lần nữa!”
Quả thực là vậy! Nàng không thể phủ nhận!
“Tướng quân! Tướng quân! Người của Đế quốc Thần Phong rút lui rồi, ha ha ha, bọn chúng bỏ hết khôi giáp, nhếch nhác bỏ chạy, ha ha ha!”
Hùng Bá cười lớn và chạy đến.
“Mẹ kiếp! Chuyện này là thế nào? Chúng ta đã làm gì? Là chúng ta làm ư?”
“Không, không phải chúng ta chỉ thắp sáng đài đốt lửa thôi sao? Chúng ta còn làm gì khác không? Tại sao Đế quốc Thần Phong lại lui binh một cách thảm hại như thế?”
Binh sĩ kia không biết đã xảy ra chuyện gì, bọn họ còn không biết cái thứ đốt lửa là trò gì, không ai để ý cả.
Tại sao lại không nói với bọn họ?
Thực ra lý do rất đơn giản, bởi vì trong số bọn họ nhất định có gian tế của Đế quốc Thần Phong, trong số binh tốt này chắc chắn có gian tế, cho nên không thể nói.
Mấy gia tế đó chắc cũng không ngờ, kế hoạch lớn như vậy lại thực hiện dễ dàng và nhanh chóng đến thế.
“Tướng quân Tướng quân, Đế quốc Thần Phong tổn thất nặng nề, thi thế khắp cánh đồng, bọn chúng... e là bọn chúng chết không dưới năm mươi vạn người.”
“Chết tiệt! Nhiều vậy? Trò gì đây? Làm cái gì thế này? Chúng ta không làm gì hết sao chết tới năm mươi vạn đại quân được? Mẹ ta ơi?”
“Tướng quân! Tướng quân! Tướng quân!”
“Tướng quân! Tướng quân!”
“...”
Những binh sĩ đó không hiểu vì sao, dù sao bọn họ chỉ biết chắc chắn là Thượng Quan Vũ Tướng quân của bọn họ làm!
Đây chính là Võ Thần ư?
Quả nhiên danh bất hư truyền!
Tất cả mọi người đều hô vang!
Thượng Quan Vũ liếc nhìn mọi người.
“Yên lặng một chút!”
Nàng nói.
Sau đó mọi người xung quanh im lặng.
“Hành động lần này không phải là đề nghị của bổn Tướng quân, mà là vị này.”
Sau đó hắn nhìn sang Diệp Thiên Dật đứng bên cạnh mình.
Diệp Thiên Dật: “...”
Thực ra Diệp Thiên Dật không hề nghĩ nàng lại cao giọng như vậy, thậm chí hắn còn muốn nói với Thượng Quan Vũ rằng, nàng nói nàng làm là được rồi.
Cô gái này cương trực thật.
“Sao cơ?”
Nghe xong, mọi ngươi ai nấy đều kinh ngạc nhìn Diệp Thiên Dật.
“Khỉ thật? Thật hay đùa đấy? Huynh đệ này là ai?”
“Đúng thế, hắn là ai? Sao lại vào quân doanh của chúng ta được? Lẽ nào là quân sư mới của Tướng quân à?”
“Đẹp trai quá! Chết thật! Không phải người yêu của Tướng quân đấy chứ?”
“...”
Người này ngày càng nói chuyện thái quá!
Ngay cả từ người yêu cũng nói được.
“Chiến dịch lần này, Diệp Thiên Dật có công lớn, sau này bổn Tướng quân sẽ bẩm báo bệ hạ, thay hắn xin thưởng, ngoài ra, ở quân doanh, các ngươi đừng nói chuyện sau lưng, thấy Diệp Thiên Dật thì cung kính một chút!”
“Vâng, Tướng quân!”
Thượng Quan Vũ gật đầu, rồi nói với Diệp Thiên Dật: “Lần này thật sự cảm ơn, ta sẽ xin bệ hạ ban thưởng cho ngươi.”
Diệp Thiên Dật cười, nói: “Vậy thì cảm ơn nhé.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận