Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 1987: Địa Hồn

Người nói xem có trùng hợp hay không chứ?
Với nhiều người như thế, cùng một nơi rộng lớn như vậy, mà Diệp Thiên Dật thậm chí có thể gặp được Lam Băng Tâm.
Nói một cách hợp lý, nếu là ở bên ngoài, thì Diệp Thiên Dật sớm đã hạ thủ rồi, từ rất lâu rồi hắn cảm thấy bọn họ đủ duyên phận đã lâu.
“Thai Quang của ngươi đâu?”
Lam Băng Tâm hỏi.
“Nó xa lắm.”
Lam Băng Tâm: “......”
“Rất xa? Ngươi không sợ xảy ra chuyện sao?”
Diệp Thiên Dật cười nói: “Nếu có chuyện gì thì đã xảy ra từ lâu rồi, yên tâm đi, tình hình của ngươi thế nào rồi?”
“Trước mắt thì vẫn không sao, chỉ là ta đã gặp chút rắc rối, ta bị ba người kia phát hiện rồi.”
Diệp Thiên Dật: “......”
“Ngươi làm thế nào bị ba người kia nhắm đến rồi mà vẫn còn đi ra được?”
Diệp Thiên Dật ngạc nhiên.
“Có quy luật.”
“Hả?”
“Mặc dù quy tắc nói rằng thời gian hành động trong mười phút của mỗi người là ba phút, và trong mỗi ba phút lại chia làm 3 lần một phút một cách ngẫu nhiên, nhưng hắn phát hiện đó không phải là ngẫu nhiên, mà là có quy luật, ta đã tìm ra quy luật của ta và hai người nữa, cho nên mới vừa vặn có thời gian chạy ra đây.”
Diệp Thiên Dật: “......”
“Ta giúp ngươi!”
“Cám ơn nhiều!”
......
Diệp Thiên Dật đã giúp Lam Băng Tâm giải quyết riêng ba người đó.
“Ta xong rồi.”
Diệp Thiên Dật nói.
“Ta cũng sắp xong rồi! Không có vấn đề gì.”
“Được! Vậy ta trở về đây, người cẩn thận một chút!”
“Cần ta trợ giúp không?”
Lam Băng Tâm hỏi.
Diệp Thiên Dật lắc đầu: “Không cần nữa.”
“Hãy cẩn thận!”
Diệp Thiên Dật gật đầu rồi sau đó biến mất tại chỗ!
......
“Thế nào rồi?”
Hoàng Thiên Bác cũng đã giết một số ít bên ngoài, hắn rất lo lắng, nên dành thời gian để quay lại xem xét một lúc.
Lão giả kia lắc đầu: “Diệp Thiên Dật kia còn chưa động thủ, hắn luôn luôn canh giữ ở chỗ của chính hắn.”
“Hừ! Bổn Tôn tưởng Diệp Thiên Dật này thông minh nhiều thế nào, hóa ra là một kẻ ngốc!”
Hoàng Thiên Bác cười chế nhạo.
Con tưởng hắn sẽ làm gì, hóa ra mình rời đi mà hắn còn không biết, hắn chính là cứ ở lì bên đó không rời đi!
Sợ chết kiếp, phải không?
“Tông chủ, không còn sớm, ngươi xem, lão phu phải...”
Lão giả đề nghị.
Hoàng Thiên Bác gật đầu, ngay khi hắn định nói...
Lão giả hét lên một tiếng, sau đó thân thể ngã thẳng xuống đất.
“Lão Thiệu!”
Đồng tử của Hoàng Thiên Bác co lại, cực kỳ sợ hãi và bị sốc!
Chết!
Chết thật rồi!?
Chẳng lẽ...
Thai Quang của hắn bị phá hủy?
Hoàng Thiên Bác nhìn lại, chỗ này của bọn họ, tính cả Diệp Thiên Dật, Hoàng Thiên Bác và tên này là ba cái, ngoài ra chỉ còn lại hai cái Thai Quang, những còn lại đều đã chết hết rồi, khoảng cách hai cái còn lại thì cũng khá xa!
“Chết tiệt!”
Hoàng Thiên Bác ánh mắt ngưng tụ!
Người kia đã chết, tình hình của hắn lại trở nên tồi tệ hơn.
“Ồ, Hoàng tông chủ, đang suy nghĩ gì đó?”
Một giọng nói cợt nhả phát ra từ cách đó không xa.
Đồng tử của Hoàng Thiên Bác co lại, sau đó quay lại nhìn Diệp Thiên Dật.
“Tên nhóc, ngươi!!”
Diệp Thiên Dật cười nói: “Ta lỡ tay giết chết hắn, làm sao bây giờ?”
Hoàng Thiên Bác nắm chặt bàn tay!
Không thể giết người! Chỉ có thể phá hủy Thai Quang.
“Hừ! Tên nhóc, ngươi hãy dùng mắt mà nhìn đi, có bao nhiêu người còn ở trong không gian này? Chỉ vì ngươi lôi kéo, chúng ta trở thành nhóm cuối cùng vẫn chưa rời khỏi nơi này, người cho rằng bằng khả năng của người, với số người ít ỏi ở đây, trong không gian khổng lồ như vậy, có thể giết được mười chín người sao?”
Hoàng Thiên Bác chế nhạo.
“Xin lỗi nha.”
Diệp Thiên Dật cười nói: “Ta đã hoàn thành rồi, sẽ đi ra ngoài luôn đây, Hoàng tông chủ cứ chậm rãi mà làm nha.”
Đồng tử của Hoàng Thiên Bác có rút lại!
“Cái gì? Hừ, nhảm nhí! Người vẫn luôn trốn ở đó, làm sao mà xong được? Hahaha!”
“Trốn? À, ngươi nói là hắn phải không?”
Bản sao phân thân của Diệp Thiên Dật đã xuất hiện.
Đồng tử của Hoàng Thiên Bác co rút dữ dội.
Chỉ số thông minh của hắn vậy mà bị một tên tên nhóc chà đạp điên cuồng trên mặt đất!
Chết tiệt!
Chết tiệt!
“Ồ, để ta xem thử nào, có vẻ cũng chỉ còn lại vài nghìn người trong toàn bộ không gian này, đúng không? Sự phân bố vậy mà rất phân tán. Nếu người đi xa như vậy, làm thế nào mà kịp về bảo vệ Thai Quang đây nhỉ? Ôi, nghĩ thôi mà đã thấy đau đầu quá trời.”
Diệp Thiên Dật cười, sau đó nói: “Vậy thì, Hoàng tông chủ, hẹn gặp lại bên ngoài.”
Xoát ________
Nói xong Diệp Thiên Dật cũng biến mất tại chỗ.
“Đồ khốn! Đồ khốn! Ahhhhh!
Hoàng Thiên Bác giận dữ gầm lên.
Nói thật......
Cảm giác này còn khó chịu hơn là giết hắn!
Tất nhiên, chỉ trong nháy mắt.
Diệp Thiên Dật đã xuất hiện ở bên ngoài!
Người, đã không còn nhiều rồi!
Có vẻ nơi này không quá cường điệu về mặt thị giác so với nhiều di chỉ cường giả khác!
Không có quái thú hàng đầu, không có cơ quan nghịch thiên!
Nhưng......
Về tỷ lệ tử vong, nó đã được phóng đại đến mức không thể tưởng tượng được!
Ước tính, hiện tại số người còn lại chỉ chừng một phần mười?
Thôi không nói những cái khác, chỉ nói về cửa Thiên Hồn vừa rồi.
Ví dụ, đi vào bên trong năm mươi vạn người!
Nhưng mà tất cả những người muốn sống sót trở ra phải giết hai mươi người, đó là cách đơn giản nhất, tính trung bình, vậy sẽ có hai vạn năm nghìn người có thể giết được hai mươi người. Nói cách khác, năm mươi vạn người đi vào, chỉ có hai vạn năm nghìn người còn sống đi ra!
Nhưng đừng quên rằng có một tình huống khác, đó là có người giết hơn chục người rồi bị giết, hoặc là giết vài người rồi bị giết. Đây chắc chắn không phải là số ít!
Do đó, trong năm mươi vạn người đó, số người sống sót sẽ còn thấp hơn con số hai vạn năm nghìn người rất nhiều!
Tỷ lệ tử vong là một con số quá cao.
Tỷ lệ tử vong ở nơi này quá cường điệu.
“Còn có hai thử thách nữa.”
Diệp Thiên Dật nhìn vào hai cánh cửa!
Ai đó đã vào rồi.
Về phần Hoàng Thiên Bác nếu đã không giết được Diệp Thiên Dật thì thôi không giết nữa, có khi hắn cũng không cần giết Diệp Thiên Dật.
Hắn không muốn phải trả một cái giá đắt chỉ để giết một người, không đáng.
Lam Băng Tâm cũng đi ra.
“Đi nào.”
Không có lưu lại quá nhiều, họ bước vào cánh cửa Địa Hồn.
Ánh sáng vụt qua.
Diệp Thiên Dật xuất hiện trong một không gian trắng xóa.
Đồng thời cũng có hàng chục người trong không gian cùng với Diệp Thiên Dật.
Người trẻ, người già, cảnh giới trạng thái cao hơn hoặc thấp hơn.
“Sao lại chỉ có mấy chục người chúng ta?”
Một người trẻ tuổi nghi ngờ nói.
“Ừ, rõ ràng là ta vào cùng với hàng nghìn người, sao lại có mấy chục người? Hình như lúc đi vào không có các ngươi thì phải?”
Diệp Thiên Dật đã nhìn qua.
Lam Băng Tâm cũng không có ở đây.
Xoát xoát xoát __ ___
Đúng lúc này trước mặt bọn họ xuất hiện một tia sáng trắng!
Rất nhiều! Có mấy chục câu hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận