Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 2004: Rời khỏi Minh Thần điện.

Minh Thần điện.
Diệp Thiên Dật không tin những người khác trong Minh Thần điện, nhưng hắn vẫn tin Lâm Thiên Diệc.
Ngay cả khi có Pháp Tắc trên người, Diệp Thiên Dật cũng nghĩ rằng họ sẽ không làm gì mình cả.
Lúc này, Diệp Thiên Dật đang cùng Lâm Thiên Diệc uống rượu, trò chuyện trong tiểu viện:
“Ngươi phải đi sao? Ngươi định đi đâu?”
Lâm Thiên Diệc ngạc nhiên hỏi
Lúc này, mọi người đều biết biết Linh Hồn Pháp Tắc đang ở trên người Diệp Thiên Dật, thiên hạ này làm gì còn có chốn cho hắn dung thân chứ?
Thật ra, cho dù ở Minh Thần Điện, hắn cũng không thể yên ổn.
Chắc chắn Lâm Thiên Diệc sẽ không vạch trần Diệp Thiên Dật, nhưng không có nghĩa là những người khác sẽ không!
Minh Thần điện nhiều người như vậy, hắn không đảm bảo được.
“Coi như là đi tu luyện một phen đi. Lâm tiền bối yên tâm, ta có thể đảm bảo an toàn cho bản thân.”
Diệp Thiên Dật cũng không nói thật, mặc dù hắn từ bên ngoài vào nhưng mà hắn không chết, chuyện này nói ra thì dài dòng, Diệp Thiên Dật cảm thấy không cần thiết.
Lâm Thiên Diệc cũng gật đầu, nói:
“Ừm, ngươi đã nói vậy thì được rồi! Ngươi cũng không thể ở Minh Thần điện lâu dài được, chúng ta thì không có vấn đề gì, nhưng một khi những người khác phát hiện ra, ngươi sẽ cực kỳ nguy hiểm, nhưng mà ngươi có thể ở Minh Thần điện một thời gian, nếu như không có nơi nào để đi thì cứ tới Minh Thần điện.”
Hắn cũng không sợ việc Diệp Thiên Dật ở Minh Thần điện mang lại nhiều rắc rối cho hắn.
Với ân tình này, cho dù là hắn phải từ bỏ Minh Thần điện, hắn cũng nguyện ý đền đáp lại. Chủ yếu là, hắn biết Diệp Thiên Dật ở lại Minh Thần điện hoàn toàn không có lợi.
“Đa tạ Lâm tiền bối!”
Diệp Thiên Dật chắp tay ôm quyền nói.
“Vậy khi nào ngươi đi?”
Diệp Thiên Dật nói: “Chắc là nay mai thôi.”
“Vậy ngươi nói lời tạm biệt với Nhược Nhược đi.”
Lâm Thiên Diệc cũng nói.
Diệp Thiên Dật gật đầu.
“Vậy ta đi gọi Nhược Nhược lại đây, à đúng rồi.”
Lâm Thiên Diệc nhìn Diệp Thiên Dật, sau đó nói: “Ta nợ ngươi một ân tình, nếu cần trợ giúp, bất cứ lúc nào, bất cứ ở nơi nào, cho dù phải trả giá bằng cả Minh Thần điện, ta cũng sẽ giúp ngươi!”
“Đa tạ Lâm tiền bối.”
Lâm Thiên Diệc vỗ vai Diệp Thiên Dậ, sau đó rời đi.
Diệp Thiên Dật ngồi đó uống trà. Gần đến lúc phải rời đi. Ở đây cũng không có ràng buộc gì, cũng chỉ là nói tạm biệt với Nhược Nhược. Về phần sau này thì để sau này rồi nói. Cũng may ở nơi này, Diệp Thiên Dật không có làm cái gì quá đáng, ví dụ như không có làm chuyện “ấy” với Lâm Nhược Nhược, vậy nên Diệp Thiên Dật nghĩ rằng sau này nếu không trở lại đây nữa, qua một thời gian nàng chắc sẽ quên hắn thôi.
Ở Minh Thần điện, nàng sẽ nhận được tài nguyên tu luyện đỉnh cấp, sẽ dồn rất nhiều sức lực vào việc tu luyện!
Theo thời gian sẽ quên dần thôi. Thế cũng tốt.
Về phần Thượng Quan Vũ, nàng sẽ ngày càng tiến bộ.
Một lúc sau....
“Cậu chủ!”
Lâm Nhược Nhược vui vẻ chạy tới trước mặt Diệp Thiên Dật, muốn ôm Diệp Thiên Dật nhưng lại ngại ngùng. Nàng dừng lại, cúi đầu đứng trước mặt Diệp Thiên Dật.
Nàng cũng đã lâu không gặp Diệp Thiên Dật, hơn nữa nàng còn nghe nói Diệp Thiên Dật đang trong tình cảnh rất nguy hiểm, nàng thực sự sợ hãi và lo lắng. Nhưng hiện tại đã ổn rồi, cậu chủ đã trở lại.
Diệp Thiên Dật đứng lên sau đó đưa tay ra khẽ chạm vào cằm của nàng rồi từ từ nâng lên:
“Ngươi ngại à, sao mặt đỏ như vậy?” Diệp Thiên Dật cười nói.
“Không có.” Lâm Nhược Nhược mặt đỏ bừng nói.
“Mấy hôm nay ở Minh Thần điện thế nào?” Diệp Thiên Dật hỏi.
“Rất tốt, mọi người đều rất tốt với Nhược Nhược chỉ là...”
“Chỉ là cái gì?”
Lâm Nhược Nhược đỏ mặt nói: “Người không có ở đây, Nhược Nhược rất lo lắng”.
Diệp Thiên Dật cười, xoa mái tóc của nàng: “Yên tâm đi, ta rất lợi hại.”
“Vâng, cậu chủ lợi hại nhất.” Lâm Nhược Nhược liên tục gật đầu nói.
“Ngồi đi.”.
Sau đó Lâm Nhược Nhược ngồi ở trước mặt Diệp Thiên Dật, nàng liếc mắt nhìn một lượt, rồi đứng dậy pha trà cho Diệp Thiên Dật, xong lại ngồi xuống.
“Bây giờ ta phải đi rồi.” Diệp Thiên Dật nói.
“Hả?”
Lâm Nhược Nhược ngẩng đầu nhìn Diệp Thiên Dật. Nàng khẽ cắn môi. Trước đây, Diệp Thiên Dật đã nói qua với nàng, cho nên thật ra Lâm Nhược Nhược biết Diệp Thiên Dật sẽ phải rời đi, chỉ là...
“Cậu chủ, hiện tại bên ngoài nguy hiểm như vậy, người ở lại Minh Thần điện không phải rất tốt sao?” Lâm Nhược Nhược vội vàng nói
“Nhưng mà một khi tin tức ta ở Minh Thần điện bị tiết lộ, toàn bộ Minh Thần điện sẽ bị cả đại lục tấn công, hơn nữa, ta chắc chắn sẽ bị bại lộ, mặc kệ là vì ngươi, vì người nhà ngươi hay vì an toàn của chính bản thân ta, ta không thể ở lại Minh Thần điện.”
“Vâng...” Lâm Nhược Nhược thất vọng cúi đầu.
“Vậy thì... cậu chủ định đi đâu?”
Diệp Thiên Dật mỉm cười, nhìn nàng nói:
“Thiên hạ rộng lớn, đi đâu mà chẳng được? Đi đến nơi nào không người lại càng an toàn, hơn nữa cảnh giới của ta cũng chưa cao lắm, ta cũng cần tu luyện. Có lẽ ta sẽ đuổi kịp Thượng Quan Vũ tướng quân rồi cùng nhau tu luyện “
“Vâng...” Lâm Nhược Nhược kẽ cắn đôi môi đôi môi đỏ mọng, gật đầu.
“Người yên tâm, chỉ cần có sóng, nếu ngươi nhớ ta, chúng ta vẫn có thể gọi video, còn có thể gặp nhau.”
Nghĩ đến điều này, Lâm Nhược Nhược cảm thấy thoải mái hơn một chút.
“Vâng, Nhược Nhược hiểu rồi!”
Lâm Nhược Nhược ngẩng đầu lên nhìn Diệp Thiên Dật sau đó gật đầu. Nàng không thể ngăn cản Diệp Thiên Dật
“Ngươi có nghe lời ta không?” Diệp Thiên Dật nhìn nàng hỏi
“Nghe. Nhược Nhược nghe lời, Nhược Nhược chắc chắn sẽ nghe lời cậu chủ.” Lâm Nhược Nhược gật đầu lia lịa.
“Nếu như Nhược Nhược nghe lời, vậy ngươi phải tu luyện thật tốt!” Diệp Thiên Dật nói.
“Vâng! Nhược Nhược đã biết!” Giọng nói của nàng rất kiên định, nhưng lại bị hành động cắn môi và biểu cảm sắp khóc kia vạch trần.
Nàng muốn khóc nhưng cố gắng kìm lại. Đau lòng muốn chết.
“Vậy thì...... khi nào cậu chủ mới trở về?” Lâm Nhược Nhược hỏi.
“Ta sẽ trở lại khi có thời gian.”
“Ý của Nhược Nhược là cậu chủ có thể không cần liều mạng đi một mình được không? Có thể mang theo Nhược Nhược, cùng Nhược Nhược đi bất cứ đâu...”
Diệp Thiên Dật nhẹ nhàng xoa mái tóc nàng.
“Khi Nhược Nhược đạt tới Chân Thần cảnh, ta sẽ trở lại.”
“Vầng!” Nàng gật đầu lia lịa.
“Được rồi, đừng khóc nữa”
Diệp Thiên Dật nhẹ nhàng nước mắt cho Nhược Nhược. Khi Diệp Thiên Dật nói những lời này, Lâm Nhược Nhược không thể nhịn được nữa. Nàng khóc lớn, nhào vào vòng tay của Diệp Thiên Dật. Diệp Thiên Dật không thể làm gì khác, chỉ có thể nhẹ nhàng vỗ lưng nàng. Bởi vì Diệp Thiên Dật biết, sau này nàng cũng không thể liên lạc với mình.
Thật lâu sau... Lâm Nhược Nhược mới từ từ bình tĩnh lại.
“Đừng khóc nữa.”
Diệp Thiên Dật nhìn nàng cười.
“Vâng... Nhược Nhược xin lỗi cậu chủ.” Lâm Nhược Nhược xoa xoa nước mắt.
“Người xem, làm áo của ta ướt cả rồi.”
Diệp Thiên Dật cười cười.
“Được rồi”
Sau đó, Diệp Thiên Dật đứng lên.
“Ta phải đi rồi, ta sẽ không nói lời từ biệt với cha mẹ ngươi đâu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận