Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 2007: Hoàng Mạn Đình

Bạch Hàn Tuyết ngồi cạnh Diệp Thiên Dật.
Hạ Ngữ Hàn vẫn chưa biết chuyện này.
Nàng không nói với Hạ Ngữ Hàn hay bất kỳ ai, cũng bảo người khác khoan hẵng nói.
Lỡ như...
Biết đâu không bao lâu nữa Diệp Thiên Dật sẽ quay về, nếu giờ nói cho Hạ Ngữ Hàn biết, há chẳng phải chỉ thêm một người không vui sao?
Đúng vậy!
Trực giác mách bảo Bạch Hàn Tuyết rằng, Diệp Thiên Dật nhất định sẽ quay lại!
Hơn nữa hắn chắc chắn sẽ quay về nhanh thôi!
“Không phải ngươi đã nói rồi à? Bảo ta tin tưởng ngươi, bất luận là lúc nào, ta đều tin ngươi.”
Bạch Hàn Tuyết nhẹ nhàng vuốt ve đôi má Diệp Thiên Dật.
“Đừng để ta đợi lâu quá, ta biết ngươi sẽ không quá lâu đâu...”
...
Một nơi khác.
Ứng Vô Vấn và Tần Lạc Phong đang ngồi uống rượu và thưởng thức đồ ăn.
Hai người họ sau khi trải qua chuyện này đã trở thành bạn bè thân thiết không gì không thể kể.
Có kẻ địch tương đồng, cùng nhau làm chuyện kinh thiên động địa, đồng thời, chuyện này đều dồn nén hết trên mặt bọn họ!
Một khi chuyện này bại lộ, cả hai người đều sẽ xong đời!
Kiểu xong đời này cực kỳ nghiêm trọng!
Bọn họ sẽ có kết cục giống như Mặc Bạch, thậm chí còn tệ hơn Mặc Bạch.
Có thể ngươi nghĩ, không phải chỉ giết một người thôi ư? Đâu có gì đâu? Đây không phải chỉ là chuyện rất bình thường sao? Có là gì đâu?
Tuy nhiên lần này thì lại khác.
Thứ nhất, đây là học viện Võ Thần, không hợp quy tắc!
Thứ hai, ngươi dám làm chuyện này trước mặt tất cả mọi người, thậm chí là khiến cô Y Thất Nguyệt nất đi để thực hiện nó!
Nói một cách đơn giản, dù người đời có bao dung ngươi, thì học viện Võ Thần cũng không tha cho ngươi!
Dù là vì phép tắc hay gì, học viện Võ Thần đều sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Đó không chỉ đơn giản là vạch trần cho mọi người biết, hay chỉ là bị đuổi ra khỏi học viện Võ Thần mà thôi!
Cứ cho là học viện Võ Thần chỉ vì uy nghiêm, thể diện của bọn họ, thì bọn họ cũng không dễ dàng bỏ qua đâu.
Cho nên, giờ bọn họ đã là ngồi trên cùng một chiếc thuyền, không ai có thể xảy ra chuyện gì được. Bọn họ cũng bảo đảm sẽ cố gắng hết mình bảo vệ đối phương!
“Cô Y Thất Nguyệt đã bắt đầu điều tra rồi!”
Ứng Vô Vấn nói.
“Không phải vẫn luôn điều tra sao?”
Tần Lạc Phong nhấp một ngụm rượu hỏi.
“Tra ra được Hoàng Mạn Đình.”
“Hả?”
Đôi tay Tần Lạc Phong bỗng dừng lại, ngẩng đầu nhìn Ứng Vô Vấn.
“Sao lại tra ra Hoàng Mạn Đình được thế? Có phải nàng đã gọi tất cả mọi người trong quán cơm lúc đó đi không?”
Ứng Vô Vấn lắc đầu: “Là ba người, ba người có thuộc tính không gian.”
“Vì thế nên có lẽ cô Y Thất Nguyệt đã đoán được thủ đoạn bỏ thuốc của chúng ta.”
Tần Lạc Phong khá hoảng loạn.
“Vậy phải làm sao đây?”
Giờ hắn ăn cơm cũng nuốt không trôi.
Ứng Vô Vấn nói: “Không sao, cô Y Thất Nguyệt chỉ là nghi ngờ mánh khoé thôi, còn nhưng cái khác thì nàng không có cách nào tra ra.”
“Vậy nếu Hoàng Mạn Đình khai ra thì sao?”
Tần Lạc Phong hỏi.
“Nàng sẽ không nói đâu, hơn nữa, cho dù có nói thì những gì nàng nói cũng không phải sự thật, dẫu sao nàng cũng không biết thật giả là gì, và không biết người chúng ta tìm là nàng.”
“Ừm, cũng đúng!”
Tần Hạo Phong nghĩ ra gì đó, lại nói tiếp: “Sao ngươi lại tìm được Hoàng Mạn Đình để nàng động thủ hay vậy?”
“Một trang web, là trang web nặc danh, ta chỉ dẫn để nàng biết đến trang web đó, tiếp theo ta thông báo nhiệm vụ trên đó để nàng đi thực hiện với thù lao vô cùng hậu hĩnh, giờ ta mới chỉ đưa cho nàng một nửa mà thôi, nửa còn lại hứa sẽ tăng gấp đôi trong nửa tháng cho nàng! Chính vì vậy, vì phần thưởng gấp đôi đó, nàng sẽ không nói, bởi vì chỉ có giữ kín nhiệm vụ của mình, nàng mới có được số còn lại.”
Tần Lạc Phong gật đầu: “Vậy thì được, ngươi cho nàng cái gì? Hoàng Mạn Đình dù gì cũng là cường giả của Tam Hồn cảnh, thứ có thể khiến nàng động lòng tham...”
“Ta tự có cách khiến nàng tin tưởng, hơn nữa thứ ta lấy ra thực tế là bỏ vốn sẵn có! E rằng đây là nhiệm vụ dễ dàng nhất trên đời, đáng lắm! Rất đáng!”
Ứng Vô Vấn cầm ly rượu lên uống cạn.
“Giả dụ... nàng nói, vậy trang web kia của ngươi...”
“Nó bị tiêu huỷ rồi, ta không tin có thể tìm được ra ta! Yên tâm đi, ta làm việc cẩn thận lắm!”
Tần Lạc Phong thở phào nhẹ nhõm.
“Vậy thì tốt, có việc gì cứ nói với ta bất cứ lúc nào!”
“Ừ.”
“Phải rồi, việc hệ thống đã làm xong chưa?”
Tần Lạc Phong hỏi.
“Tất nhiên là xong lâu rồi.”
Tại sao hắn biết Y Thất Nguyệt gọi đồ mang đi?
Bởi vì hắn đã đột nhập vào hệ thống order đồ ăn của tất cả phòng ăn trong quán cơm ở học viện Võ Thần.
Không phát hiện được đâu!
Bởi vì điều đó sẽ không ảnh hưởng đến hệ thống giao đồ ăn, không có bất kỳ manh mối nào, cho nên sẽ không có người báo cáo!
Sau đó Y Thất Nguyệt gọi đồ mang đi, lúc hắn thấy tên của người đặt, hắn liền biết Y Thất Nguyệt gọi đồ ăn ngoài!
Ứng Vô Vấn cũng biết có thể hành động rồi!
Đồng thời, thấy được nội dung đồ mang đi, cộng thêm việc hắn hack camera, vì thế có thể nắm bắt thời gian!
Ngươi nghĩ xem, với học viện Võ Thần mà nói, hệ thống gọi đồ ăn ngoài và camera, ai sẽ chú ý đến đây?
Phải, có người để ý, tuy nhiên camera bị hack không đồng nghĩa là camera đã biến mất!
Camera giám sát vẫn còn đó, cũng không sinh ra bất kỳ ảnh hưởng nào khác, vì thế không ai phát giác ra được. Vả lại, mấy người giám sát đâu phải võ giả, mà dù phải thì họ cũng chỉ là nhân viên được mời đến để làm thuê thôi!
Ngươi không thể tìm võ giả có cảnh giới cao ngồi trước màn hình máy tính quan sát camera được.
Ngươi cũng không thể nói, nhân viên phục vụ ở mỗi phòng ăn gì đó đều là võ giả hàng đầu được?
Tất cả bọn họ đều là người làm thuê bình thường.
...
Y Thất Nguyệt và Hoàng Mạn Đình cùng nhau ăn ở phòng ăn.
“Cô Y Thất Nguyệt, ngươi tìm ta có chuyện gì sao?”
Hoàng Mạn Đình tò mò hỏi.
Vấn đề là bản thân nàng không biết mình đã làm gì!
Chính xác mà nói, việc bản thân nàng làm đã gây ra hậu quả như thế nào!
Nhiệm vụ mà nàng nhận được, là dùng không gian bỏ thứ gì đó vào trong món ăn được chỉ định trong thời điểm nào đó.
Còn là thứ gì thì nàng không quan tâm!
Dù sao người trên mạng nói với nàng rồi, việc này chỉ là hắn muốn dạy cho người nào đó một bài học mà thôi!
Hoàng Mạn Đình không nghĩ ngợi gì cả!
Thù lao hậu hĩnh như thế, nàng chẳng quan tâm rốt cuộc là làm gì, nàng chỉ biết là giáo huấn một người, dù phải hay không, thì nàng đều coi là phải!
Dù sao cũng không liên quan đến nàng.
Nàng chỉ cần làm một việc đơn giản để nhận được phần thưởng béo bở, thì tại sao lại phải bỏ qua nó chứ? Sự thật chứng minh, nàng quả thực đã đạt được rồi, mà nàng cũng không nghe nói là đã xảy ra chuyện gì cả!
Y Thất Nguyệt nhấp một ngụm trà, rồi nói: “Này, trưa ngày hai mươi tư, ngươi có tới quán Lão Viên Ngoại ăn cơm trưa, đúng không?”
Hoàng Mạn Đình nhíu mày.
Vì chuyện này mà cô Y Thất Nguyệt đến tìm nàng ư?
Không đúng...
Ngoài chuyện này ra thì còn có gì chứ? Dù sao thì quán Lão Viên Ngoại khiến nàng ngay lập tức nghĩ tới điều này.
Lẽ nào việc nàng làm có liên quan đến cô Y Thất Nguyệt?
Bạn cần đăng nhập để bình luận