Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 2008: Ta thích anh Thiên Dật

Hoàng Mạn Đình cũng không phải người bình thường.
Nghe xong những lời này, cũng không thể hiện quá nhiều.
Mặc dù Y Thất Nguyệt đang quan sát nàng một cách tỉ mỉ.
Chủ yếu là, bản thân Hoàng Mạn Đình không biết việc mình làm là thế nào, nàng nghĩ rằng đó chỉ là chuyện nhỏ không đáng nói, cho nên sau khi nghe xong, nàng không quá lúng túng, vì nàng cảm thấy không cần thiết phải vậy.
Đây rốt cuộc là chuyện gì?
“Trưa ngày hai mươi tư, chắc là phải, bởi vì hai ngày trước ta đã ăn trưa ở quán Lão Viên Ngoại, lúc đó vừa hoàn thành nhiệm vụ, có hơi mệt mỏi, muốn ăn uống gì đó rồi quay về nghỉ ngơi, sao vậy?”
Hoàng Mạn Đình hỏi.
“À, không có gì, một mình ư?”
Hoàng Mạn Đình gật đầu: “Vâng, một mình.”
“Khi đó ngươi có cảm giác được bên cạnh phát ra linh lực không?”
Y Thất Nguyệt hỏi.
Vấn đề này, nói thật là, nhất thời Hoàng Mạn Đình không biết nên trả lời thế nào.
Cảm giác được à?
Đó chính là linh lực mà nàng phóng thích, nàng nên nói cảm giác được ư?
Không cảm giác được??
Nhưng...
Nếu cô Y Thất Nguyệt đã hỏi vậy, cho thấy có lẽ nàng biết có linh lực được phóng ra, mà bản thân lúc đó, nếu nói không cảm nhận được thì nghe điêu quá nhỉ?
Nhưng lỡ như, nàng vô tình phát ra sức mạnh không gian mà không ai biết thì sao? Bọn họ đều nói không, mà nàng nói có, thì chẳng phải kỳ lắm à?
Hoàng Mạn Đình không chắc chắn.
“Sao thế? Khó trả lời lắm ư?”
Y Thất Nguyệt nhìn nàng đang do dự, rồi hỏi.
Hoàng Mạn Đình này là kẻ tình nghi rất lớn.
Giờ Y Thất Nguyệt chủ yếu tập trung vào nàng.
Hai người trước đó Y Thất Nguyệt đã hỏi rồi, bởi vì Hoàng Mạn Đình là con gái, nên Y Thất Nguyệt mới ít nghi ngờ nhất, cho nên với câu hỏi cuối cùng này, không ngờ nàng lại trở thành mối nghi ngờ lớn nhất!
Hai người trước trả lời rất bình thường, cũng không hề đắn đo suy nghĩ!
Nhưng giờ Y Thất Nguyệt cơ bản đã xác định, thuốc đưa cho nàng được hạ ở quán Lão Viên Ngoại, vì Y Thất Nguyệt đã hỏi qua vài người, mấy người hôm đó, hầu hết bọn họ đều nói mơ hồ cảm nhận được sự dao động của linh lực, tuy nhiên chỉ là trong nháy mắt, nên có người không chắc chắn lắm.
Có người không chắc là có hay không, cũng không xác định được rốt cuộc có phải là ở trong quán Lão Viên Ngoại hay không!
Nhưng nhiều người nói như vậy, Y Thất Nguyệt biết, chuyện đó có thật.
Hoàng Mạn Đình uống một ngụm trà, rồi nói: “Không không không, ta đang nghĩ, hôm đó... hình như ta không cảm nhận được sự dao động của linh lực, cũng có thể là ta không để ý lắm? Ta không chắc nữa, cô Y Thất Nguyệt chắc chắn là lúc ta đang ăn cơm sao?”
Y Thất Nguyệt gật đầu.
“Ta thấy đâu có đâu.”
Hoàng Mạn Đình lắc đầu nói.
Nàng rất thông minh.
Nàng suy nghĩ một chút, rồi nói không có là đơn giản nhất!
Còn nếu nói có, Y Thất Nguyệt sẽ lại hỏi thêm một số chi tiết, nếu hỏi nữa, nàng sẽ trình bày dưới góc độ của người có liên quan, khó tránh lỡ miệng nói gì đó.
Cho nên nàng thà rằng nói thẳng là không có!
Dù sao nói không có thì có thể làm gì được chứ.
Nàng không cảm giác được, không để ý, vậy thì sao?
Dẫu sao thì Hoàng Mạn Đình cũng không thể bại lộ được!
Vì nàng còn phần thưởng hậu hĩnh đang chờ phía sau, nàng không thể bỏ qua nó! Vịt đã nấu chín sao lại để bay đi vậy được.
Và nàng chắc chắn sẽ có phần thưởng đó!
Vì dù gì đây cũng là chuyện ở học viện Võ Thần, nàng biết nhất định là ai đó ở học viện Võ Thần bảo nàng làm, mới thưởng cho nàng nhiều thù lao như vậy!
Mà nếu như lúc gặp hắn qua cầu rút ván, nàng hoàn toàn có thể vạch trần chuyện này!
Sau khi vạch trần, người đó có bị bắt hay không, nàng không biết, nhưng điều nàng chắc chắn là, người đó nhất định không hy vọng tin tức bị tuyên bố ra bên ngoài, bất luận có phải một tháng sau hay không.
“Không có ư? Nhưng tất cả mọi người ở hiện trường lúc đó đều nói có cảm nhận được sự dao động của linh lực, sao ngươi lại không cảm giác được?”
Y Thất Nguyệt nhìn chằm chằm vào Hoàng Mạn Đình bắt đầu hỏi thêm.
Chính là nàng!
Y Thất Nguyệt có một trực giác sâu sắc, là nàng!
Người đứng đằng sau nhất định không phải Hoàng Mạn Đình, nhưng người hạ thuốc, chắc chắn là nàng!
“Vậy thì ta không biết, ta thật sự không để ý lắm, sóng linh lực đó kéo dài lâu không? Chắc không đâu nhỉ? Nếu nó diễn ra lâu thì ta sẽ phát giác ra được.”
Hoàng Mạn Đình bình tĩnh nói.
Vì nàng biết sức mạnh phóng thích chỉ diễn ra trong nháy mắt, vì vậy nàng nói không để ý, và không có chuyện gì cả.
“Không có, dù chỉ trong chớp mắt.”
Y Thất Nguyệt nói.
Y Thất Nguyệt thật sự đã rất nghiêm túc.
Y Thất Nguyệt trước đó với bây giờ cứ như hai người vậy, khác nhau hoàn toàn.
Dẫu sao đôi lúc có vài chuyện, nàng phải cư xử thật nghiêm túc!
“Ta thật sự không phát giác được gì, cô Y Thất Nguyệt, có chuyện gì ư? Tại sao lại hỏi vấn đề này? Xảy ra chuyện gì à?”
Hoàng Mạn Đình thắc mắc hỏi.
Nàng thật sự rất tò mò.
Chuyện đó đúng là do nàng làm!
Nhưng nói thật là, nàng không biết hậu quả gây ra sau đó là gì, thực sự nàng cũng không biết thứ mình bỏ vào là thuốc gì luôn.
Có lẽ là độc!
Không phải có chết người rồi chứ?
Không đến mức vậy chứ?
Đây là học viện Võ Thần, ai trúng độc nhất định đều sẽ giải được, dù cho không giải được thì nàng cũng phải nghe được thông tin chứ?
Nhưng đâu có đâu.
Hơn nữa còn là cô Y Thất Nguyệt đích thân đến điều tra, cho nên Hoàng Mạn Đình thật sự vô cùng tò mò.
Điều nàng hy vọng là, hậu quả mà chuyện này gây ra sẽ bình thường.
“Ừm... cũng không có gì, hỏi ngươi chuyện này.”
“Vâng, cô Y Thất Nguyệt cứ nói.”
Hoàng Mạn Đình gật đầu.
“Ngươi quen biết Diệp Thiên Dật không?”
Hoàng Mạn Đình gật đầu không do dự: “Biết chứ, ai mà chẳng biết Diệp Thiên Dật? Ta không biết những người khác trong học viện thì cũng phải biết Diệp Thiên Dật chứ, nổi tiếng và đẹp trai như thế cơ mà.”
Nói với Y Thất Nguyệt, mà đôi mắt xinh đẹp của Hoàng Mạn Đình loé lên sự khao khát và ảo tưởng, có chút thẹn thùng như thiếu nữ.
“Lâu rồi không gặp, chắc hắn đi làm nhiệm vụ rồi, phải rồi, Diệp Thiên Dật là học sinh của của cô Y Thất Nguyệt đúng không?”
Y Thất Nguyệt gật đầu: “Đúng vậy.”
“Người hỏi chuyện này?”
Y Thất Nguyệt cười, và nói: “Giới thiệu bạn trai cho ngươi ấy mà, ngươi thấy thế nào?”
“Oa!”
Trong tức thì, Hoàng Mạn Đình phấn khích đứng thẳng dậy.
“Thật không, có thật không vậy? Có thể giới thiệu hắn làm bạn trai ta được sao?”
Hoàng Mạn Đình kích động hỏi.
“Không đúng, không đúng!”
Nàng phản ứng trên cả ngạc nhiên mừng rỡ.
“Vậy phải xem hắn có để ý đến ngươi không đã.”
Nghĩ tới đây, Hoàng Mạn Đình hơi thất thần.
Dung mạo của nàng so với mấy cô gái bên cạnh Diệp Thiên Dật còn kém xa.
Diệp Thiên Dật nhất định là không để ý đến nàng.
“Nói như vậy, ngươi thích hắn?”
Y Thất Nguyệt hỏi.
“Ừm, ai mà không thích hắn cho được, vừa đẹp trai, có năng lực, lại tài giỏi, tạo nên thần thoại hết lần này đến lần khác, ta ngưỡng mộ hắn chết mất, nói thật, nguyên nhân ta đến học viện Võ Thần, phần lớn là vì nghĩ Diệp Thiên Dật cũng sẽ đến đây, thật đấy!”
Hoàng Mạn Đình xúc động nói.
Y Thất Nguyệt: “...”
Vậy thì chuyện này dễ làm rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận