Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 2010: Làm sai rồi sao?

Rõ ràng, trang web này được lập ra là để câu cá!
Mà con cá câu được chính là Hoàng Mạn Đình.
Có lẽ, trang web đó được lập ra để làm chuyện này.
Sau đó Hoàng Mạn Đình nói: “Hắn để đồ ở một chỗ, rồi liên hệ với ta thông qua trang web, ta đến lấy nó là được.”
“Sau đó thì sao?”
Hoàng Mạn Đình nói tiếp: “Hai ngày trước, lúc trang web vẫn hoạt động, hắn đã gửi cho ta một tin nhắn riêng thông qua nó, nói phần thù lao của một tháng sau sẽ đặt ở chỗ cũ, ta cũng không nghĩ gì nhiều, và không lên web nữa.”
Y Thất Nguyệt gật đầu.
“Vậy phương thức liên hệ chắc không có luôn đúng không?”
“Không có! Chỉ làm việc qua web, tuy nhiên ta thấy nhất định là người trong học viện, hơn nữa còn không hề đơn giản!”
Trước mắt, cách giải quyết duy nhất là điều tra trang web này.
Nhưng, web không hoạt động nữa rồi!
Vả lại, Y Thất Nguyệt nghĩ dù có tra ra từ trang web cũng vô ích, vì người điều tra được chắc chắn không phải kẻ đứng sau mọi chuyện!
Thế nhưng, nên tra thì vẫn phải tra, nàng sẽ tìm người của học viện đặc biệt tới điều tra.
Còn mình...
“Ngươi đưa thù lao mà ngươi có được ta xem.”
Y Thất Nguyệt nói.
“À... được, được.”
Sau đó, Hoàng Mạn Đình lấy thứ mình đạt được đưa đến trước mặt Y Thất Nguyệt, rồi nói: “Vẫn còn mấy thứ ta đã dùng rồi, nhưng ta biết đó là gì.”
“Ừm, viết ra cho ta biết.”
Y Thất Nguyệt nói, sau đó nàng bắt đầu tìm hiểu mấy thứ mà Hoàng Mạn Đình có được, xem thử có thể tìm được thông tin gì từ đó không.
Nàng tin rằng, bí mật nào rồi cũng được phơi bày!
Hoàng Mạn Đình không phải là điểm sơ suất của kẻ đứng sau đó sao?
“Ta mang mấy thứ này về trước, và ta sẽ trả lại ngươi sau.”
“Vâng vâng!”
Y Thất Nguyệt đứng dậy.
Nàng chuẩn bị quay về, từ từ điều tra, xem mấy thứ này có thể đến từ đâu!
Nàng nghĩ, rất khó điều tra, bởi vì kẻ đứng sau không bao giờ nói thù lao cho một người sẽ tiết lộ thân phận của họ đúng không? Không đến mức ngốc nghếch như vậy.
Tuy nhiên...
Lỡ như thì sao?
Lỡ như điều tra được? Lỡ như hắn không để ý? Lỡ như bản thân hắn không biết có thứ gì đó sẽ làm lộ danh tính của mình?
Đương nhiên là không trực tiếp bại lộ thân phận kẻ này, ngươi chỉ cần lộ ra là ngươi đến từ thế lực nào và ai phái ngươi đến là đủ.
Ít nhất có thể có một phương hướng.
“Cô Y Thất Nguyệt, liệu anh Thiên Dật có sao không?”
Hoàng Mạn Đình đứng dậy, hỏi thăm với vẻ lo lắng.
“Yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Y Thất Nguyệt nói.
“Vâng vâng, ta muốn đi thăm anh Thiên Dật, và xin lỗi hắn.”
Hoàng Mạn Đình nói trong sự mong đợi.
“Đừng thì hơn, hắn đang bị thương, chúng ta tới thăm sau, còn bây giờ, mục tiêu quan trọng hàng đầu của chúng ta là phải tìm được, rốt cuộc kẻ nào gan to như vậy, dám đánh ngất ta và ra tay với Diệp Thiên Dật! Ngươi có thể tha thứ cho người như thế không?”
Y Thất Nguyệt hỏi.
Hoàng Mạn Đình gật đầu lia lịa: “Đương nhiên là không, sao có thể chứ!”
Dám hại anh Thiên Dật mà nàng yêu thương nhất, nàng nhất định phải báo thù! Nhất định phải báo thù!
Thật đáng hận!
“Hừ! Vì thế chúng ta phải cố gắng tóm được hung thủ thật sự đứng đằng sau, lôi hắn ra trước pháp luật! Chúng ta phải làm việc cùng nhau!”
“Cô Y Thất Nguyệt yên tâm, dám hại anh Thiên Dật ta yêu nhất, cho dù phải bỏ mạng, ta cũng phải bắt được hắn!”
Hoàng Mạn Đình tức giận.
Y Thất Nguyệt gật đầu: “Chúng ta cùng cố gắng nhé!”
“Được!”
Sau đó Y Thất Nguyệt rời đi.
...
Một lúc sau.
“Không xong rồi.”
Ứng Vô Vấn đã đến đỉnh núi nơi Tần Lạc Phong ở.
“Lại sao nữa?”
Tần Lạc Phong lú luôn.
Sao từ sáng đến tối đều có chuyện hả.
“Làm sao?”
Tần Lạc Phong nôn nóng hỏi.
“Hoàng Mạn Đình bị điều tra ra rồi.”
“Cái gì?”
Tần Lạc Phong liền không hiểu.
“Sao lại thế? Không phải đã nói Hoàng Mạn Đình sẽ không tiết lộ thông tin à? Nàng không phải vẫn còn rất nhiều thù lao chưa lấy ư? Sao lại tiết lộ tin tức chứ? Cô Y Thất Nguyệt lợi hại vậy sao?”
Tần Lạc Phong hơi hoảng loạn.
“Ực.”
Ứng Vô Vấn cũng khó chịu!
Lúc đó hắn cảm thấy nếu tìm đàn ông có thể dễ bị nghi ngờ hơn!
Ngươi nghĩ xem, hãm hại Diệp Thiên Dật, người đầu tiên ngươi nghĩ đến nhất định là đàn ông, có đúng không?
Vì thế hắn cho rằng, tìm con gái sẽ an toàn hơn!
Thực tế hắn nghĩ vậy cũng chẳng sai!
Nhưng người tính không bằng trời tính!
Lúc đó, Y Thất Nguyệt hỏi nhiều như thế mà vẫn không có bất kỳ tác dụng nào, sự thật cũng cho thấy suy nghĩ của Ứng Vô Vấn là đúng!
Quả thực Hoàng Mạn Đình luôn giữ vững điểm này, nàng cũng không nói!
Nhưng...
Tính sai là sai ở...
Nàng lại thích Diệp Thiên Dật như vậy!
Sau khi nghe tin Diệp Thiên Dật vì nàng bỏ thuốc mà bị thương, cả người nàng như mất hồn.
Ngay sau đó phòng tuyến bị đập tan, và giải thích tất cả với Y Thất Nguyệt.
Có tính thế nào cũng không tính được Hoàng Mạn Đình thích Diệp Thiên Dật như thế.
“Hoàng Mạn Đình yêu thầm Diệp Thiên Dật, nên khi cô Y Thất Nguyệt nói Diệp Thiên Dật bị thương, nàng lập tức thoả hiệp.”
“Mẹ kiếp!”
Tần Lạc Phong tức giận chửi.
“Cái quái gì thế.”
Sau đó Tần Lạc Phong nhìn Ứng Vô Vấn, hỏi: “Tình hình bây giờ có phải tệ lắm không?”
Ứng Vô Vấn nói: “Cũng không hẳn, bình thường mà nói thì bọn họ không điều tra được gì, càng không điều tra ra được ta! Chỉ là không ngờ Hoàng Mạn Đình trở mặt nhanh như vậy.”
“Chắc chưa? Sao giờ ta lại cứ có cảm giác bất an thế không biết?”
“Hừm! Không sao đâu.”
Thực ra...
Ngay từ đầu khi Ứng Vô Vấn nói không sao, thì hắn đã rất tự tin!
Sau đó hắn vẫn tự tin!
Nhưng bây giờ, hình như hắn không còn tự tin nhiều vậy nữa.
...
Y Thất Nguyệt đang điều tra.
Nàng đang điều tra từng thứ mà Hoàng Mạn Đình có được!
“Mấy thứ này đều không được.”
Nàng gác lại một vài thứ mà chắc chắn không tìm được gì từ chúng!
Một lúc sau.
Qua sàng lọc chỉ còn lại hai thứ.
“Có phải ta làm sai rồi.”
Lúc này Y Thất Nguyệt đột nhiên nhớ tới gì đó.
Tại sao?
Nếu đợi một tháng có thể nhận nhiều lô đồ vật hơn nữa, để Hoàng Mạn Đình đừng vội tiết lộ!
Lúc này khả năng tìm ra kẻ đứng sau càng lớn!
Nhưng mà, một tháng sau, có trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì, ai mà biết liệu kẻ đó có chuẩn bị gì không.
Y Thất Nguyệt nhìn hai món đồ trước mắt.
Đầu tiên là một viên ngọc, viên ngọc này là linh khí, chắc chắn không đơn giản chỉ là miếng ngọc bội đắt tiền.
Còn lại là một bình đan dược.
Y Thất Nguyệt đặt bình đan dược vào trong đống đồ đã được xác định không tìm ra thân phận, trên tay cầm miếng ngọc bội.
Sau đó Y Thất Nguyệt nhìn lướt qua tất cả, và tìm kiếm trên internet, nhưng vẫn chưa tìm ra miếng ngọc này là linh khí gì.
Nàng nhíu mày.
Đây ngược lại là tin tốt.
Thứ càng hiếm có thì càng đặc biệt và càng ít phổ biến, như vậy sẽ càng dễ xác định danh tính.
Bạn cần đăng nhập để bình luận