Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 2013: Diệp Thiên Dật tỉnh lại rồi

Một trăm linh tám người này đã hoàn tất việc nhập thông tin một cách nhanh chóng!
Bọn họ cho rằng việc nhập thông tin lên hệ thống là chuyện rất bình thường, chẳng có gì cả.
Thực tế thì vẫn luôn như vậy mà.
Chỉ khác là lần này sử dụng phương thức scan vân tay, tuy nhiên bọn họ vẫn thấy bình thường.
“Tìm được rồi!”
Y Thất Nguyệt đối chứng vân tay, cuối cùng cũng tìm ra cho nàng!
“Ai?”
Y Thất Nguyệt nhìn, rồi nói: “Diệp Phàm.”
“Hả? Là hắn ư.”
Nói thật thì Y Thất Nguyệt khá bất ngờ.
Mặc dù có thể Diệp Phàm có thù với Diệp Thiên Dật, hoặc thấy Diệp Thiên Dật chướng mắt đi chăng nữa, nhưng Y Thất Nguyệt thật sự không nghĩ lại là Diệp Phàm.
Bởi hắn có xung đột trực diện với Diệp Thiên Dật, nói cách khác là chĩa mũi nhọn vào nhau, ngươi thêm Quân Thương Hải cũng được, còn Diệp Phàm...
Hắn là người tiếp xúc duy nhất với Diệp Thiên Dật khi trước đó hai người họ đã đánh bạc với nhau trong sòng bạc, lần đấy linh hồn lực và tinh thần lực được giải phóng liên tục và thay đổi mặt xúc xắc trong ống.
Chuyện như thế không đến mức khiến Diệp Phàm nảy sinh ý muốn giết Diệp Thiên Dật, thậm chí không tiếc dùng cách thức phức tạp như vậy để ra tay với Diệp Thiên Dật chứ?
Nói thật là không thể ngờ.
Tuy nhiên, sự thật đã bày ra trước mắt.
Có lẽ giữa Diệp Thiên Dật và Diệp Phàm có ân oán nào đó mà nàng không biết? Đây không phải chuyện rất bình thường sao?
“Cuối cùng ta cũng tìm ra!”
Y Thất Nguyệt mặc kệ là ai! Cho dù là giáo viên nào của học viện thì nàng cũng sẽ không bỏ qua.
Sau đó Y Thất Nguyệt muốn đứng dậy đi qua đó.
“Cô Y Thất Nguyệt, bình tĩnh đã.”
Vẫn là tâm trạng viện trưởng điềm tĩnh, hắn kêu Y Thất Nguyệt đứng lại.
“Viện trưởng, giờ mọi chuyện còn chưa đủ rõ ràng ư? Ta chịu đủ rồi!”
“Cô Y Thất Nguyệt.”
Ánh mắt viện trưởng nhìn Y Thất Nguyệt, nói: “Ta biết người vì chuyện này mà trong lòng khó chịu, nhưng có một số chuyện không đơn giản như ngươi nghĩ đâu.”
“Viện trưởng, bổn tiên nữ nói rồi, nhiều đồ thế kia toàn là vân tay của hắn, vậy nên không thể có ngươi vu oan giá hoạ được, chẳng lẽ ai đó trộm đồ của Diệp Phàm rồi đem nó làm phần thưởng cho người khác à? Khả thi không?”
Y Thất Nguyệt không tin!
“Phải! Ta đương nhiên hiểu đạo lý này! Nhưng ngươi bình tĩnh lại xem, suy nghĩ kỹ mọi chuyện, sau đó tìm thời điểm và phương thức chính xác làm việc này, giờ ngươi nóng giận như vậy, ngươi muốn tìm Diệp Phàm trước mặt tất cả mọi người, rồi chất vấn hắn tại đó à? Thế thì sẽ lớn chuyện, ngộ nhỡ, ta nói ngộ nhỡ tất cả không phải Diệp Phàm gây ra, ngươi sẽ thế nào đây?”
Y Thất Nguyệt bình tĩnh lại.
Nàng quả thực hơi nóng vội!
Thậm chí vừa rồi nàng còn nghĩ sẽ tóm Diệp Phàm ngay trước mặt tất cả mọi người.
Chủ yếu là vì lòng nàng thấy quá khó chịu!
Diệp Thiên Dật xảy ra chuyện này, khiến nàng nghĩ đó là lỗi của nàng!
Nàng quá nôn nóng.
“Cô Y Thất Nguyệt, ngươi nhìn vân tay này xem.”
Viện trưởng nói.
“Vân tay có vấn đề gì sao?”
Y Thất Nguyệt thắc mắc.
“Vừa rồi ta mới chú ý thấy, ngươi nhìn dấu vân trên bề mặt linh khí đi, ngươi nhìn kỹ xem có chỗ nào không khớp.”
Sau đó Y Thất Nguyệt đã mượn sự trợ giúp của thiết bị ánh sáng đặc biệt để xem xét.
Lúc này, nàng mới phát hiện là không khớp!
Nàng chỉ điều tra vân tay, mà có vài thứ nàng không để ý đến!
Chẳng hạn như bây giờ!
Thực ra dấu vân tay trên mọi thứ chỉ có một bàn tay và chỉ có vân tay của ba ngón tay, hơn nữa, những dấu vân này giống nhau!
“Sao lại thế được!”
Y Thất Nguyệt vội cau mày!
“Chỉ có vân tay của ba ngón, cho dù là bề mặt linh khí lớn cũng chỉ có vân tay của ba ngón, trừ khi kẻ này chỉ có ba ngón tay trên đôi tay, nếu không, cô Y Thất Nguyệt cảm thấy có thể không?”
Y Thất Nguyệt suy nghĩ rồi nhìn viện trưởng.
“Ý viện trưởng là, có người lấy vân tay của Diệp Phàm, và dán vân tay của hắn lên những thứ này?”
“Ngoài điều này, ngươi còn nghĩ ra khả năng nào nữa?”
Y Thất Nguyệt lập tức như bị tạt ngay một gáo nước lạnh tại chỗ.
Đúng thế.
Mọi thứ đều chỉ có vân tay của ba ngón, hơn nữa, ví dụ như vân tay của ngón trỏ, có rất nhiều chỗ sai hướng, rõ ràng là ai đó đã dán vân lên bề mặt những món đồ này, chính là để vu oan cho người khác!
Điều tra tới điều tra lui, cuối cùng thứ điều tra ra lại là vu oan!
Y Thất Nguyệt thở dài.
Thật quá xảo quyệt.
Đúng vậy!
Ứng Vô Vấn tất nhiên đã chuẩn bị xong!
Vân tay quả thực là thứ rất dễ sơ suất, người bình thường sẽ không lơ là, điều đầu tiên nhất bọn họ nghĩ đến khi gây án chính là dấu vân tay.
Nhưng với một võ giả hàng đầu, hay thiên tài mà nói, thì thứ này ngược lại rất dễ bỏ sót!
Tuy nhiên, kẻ này không hề có sơ hở.
“Đáng ghét! Thật đáng ghét mà!”
Y Thất Nguyệt tức giận muốn chết!
Nàng thật sự muốn giết chết kẻ đó!
Nhiều năm rồi nàng không cảm thấy tồi tệ như vậy!
Thực tế, chủ yếu vì chuyện này cũng có lỗi của nàng! Do nàng sơ ý nên mới khiến Diệp Thiên Dật xảy ra chuyện!
Tâm trạng không tốt, trong lòng vô cùng áy náy và khó chịu!
Cho nên nàng vô cùng nóng vội!
Cảm giác này còn gấp gáp hơn việc của bản thân.
Vì dù sao việc của mình cũng liên quan đến mình, còn việc của người khác thì liên quan đến người khác, vả lại còn liên luỵ đến người thân và người yêu của người khác, vân... vân...
Ít nhất nàng cần phải cho Diệp Thiên Dật và Bạch Hàn Tuyết một lời giải thích!
Cho dù lời giải thích này không xoay chuyển được cục diện, nàng cũng phải làm!
Nhưng hiện tại, điều khiến nàng tưởng đã nhìn thấy, thực tế lại bị che chủ trong một đám sương mù đen.
Nàng thật sự rất khó chịu!
Viện trưởng học viện Võ Thần đứng dậy, vỗ vai Y Thất Nguyệt, nói: “Bình tĩnh đã, đừng để cảm xúc sai khiến, như vậy mới có thể đưa ra phán đoán tốt nhất, ít nhất thông tin này cũng không hẳn vô ích.”
Y Thật Nguyệt hít một hơi thật sâu và gật đầu.
“Vâng! Có thể giúp chúng ta thu hẹp phạm vi.”
Người có thể lấy được dấu vân tay của Diệp Phàm nhất định phải ở rất gần Diệp Phàm, không thể nói là rất gần, mà ít nhất cũng tiếp xúc được!
Nhưng nghĩ lại.
“Nếu Diệp Phàm đến nhà ăn nào đó ăn cơm, cho dù không quá thân thiết với Diệp Phàm, cũng vẫn lấy được vân tay của hắn.”
Y Thất Nguyệt thở dài.
Hình như manh mối lại bị đứt.
Y Thất Nguyệt vò đầu bứt tóc.
“Không sao! Ta sẽ cho người kiểm tra từng chút một, ít nhất kẻ này không làm trót lọt được đâu! Ta tin cô Y Thất Nguyệt chắc đã có vài mối nghi ngờ sâu sắc nhất trong lòng rồi nhỉ.”
Y Thất Nguyệt gật đầu.
“Tuy nhiên, cũng chỉ là nghi ngờ mà thôi.”
Nàng thở dài.
Ngay lúc này...
Đồng hồ công năng của Y Thất Nguyệt reo lên.
Y Thất Nguyệt nhìn, sau đó nàng nhanh chóng kết nối điện thoại.
“Alo.”
“Cô Y Thất Nguyệt, Diệp Thiên Dật tỉnh lại rồi.”
Y Thất Nguyệt:???
Bạn cần đăng nhập để bình luận