Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 2054: Một trong Tam Đường

Lão giả này hiển nhiên là thành viên của m Thần giáo!
Hơn nữa hắn hẳn không phải là thành viên bình thường!
Tên điên!
Thực sự là thằng điên!
Hắn cũng không sợ m Thần giáo, cũng không sợ người của m Thần giáo tìm tới hắn! Bởi vì hắn biết, tìm không ra!
Ở trên giao người cho hắn, để hắn quản thật kĩ, không được giết chết!
Hắn đã nhận lời!
Nhưng khoảnh khắc hắn nhìn thấy một cô gái cực phẩm như thế, hắn biết rằng, đây là hàng mỹ nghệ mà hắn muốn tìm!
Chỉ là quá nhỏ, hắn phải nuôi nàng lớn sau đó mới giết chết, nuôi đến cái tuổi đẹp nhất đẹp nhất đó!
Sau đó dùng một phương pháp không làm bị thương đến nàng một chút nào để giết nàng, để cho nàng mỉm cười mà chết.
Đó mới là hàng mỹ nghệ đẹp nhất.
Vì tâm nguyện này, hắn nguyện ý chờ mười năm, thậm chí nguyện ý ẩn nấp mười năm này.
“Yên tâm đi, lão phu sẽ không giết ngươi, ngược lại lão phu sẽ nuôi dưỡng ngươi thật tốt.”
Lão giả lộ ra nụ cười âm trầm.
Sau đó ánh mắt của hắn nhìn về vị trí phía cửa.
Mỗi một động tác đều chậm rãi như vậy, giống như tư thế chậm rãi của một người già tuổi xế chiều.
Nhưng, đồng thời hắn cũng mang đến một cảm giác rất đáng sợ, cảm giác rất âm trầm.
Rầm _ _ _
Diệp Thiên Dật một chân đạp nát cửa, lão giả kia lách mình đứng ở vị trí cánh cửa kia không đập tới được.
“Thật sự là buồn cười.”
Lão giả kia trêu tức cười một tiếng.
Diệp Thiên Dật chậm rãi đi đến.
Không khác biệt lắm với trong tưởng tượng của hắn!
Chỉ là không nghĩ tới một người như vậy!
Cảnh giới, Thần Minh cảnh!
Cái này thật sự không thấp!
Sau đó Diệp Thiên Dật thấy Đoan Mộc Tiểu Tiểu bị trói ở trong góc, hắn thở dài nhẹ nhõm.
Vẫn may, nàng không sao!
Dưới Thương Sinh Chi Đồng, tình trạng Đoan Mộc Tiểu Tiểu vẫn rất tốt, không bị chấn thương gì!
“Ê... a...”
Đoan Mộc Tiểu Tiểu thấy được bóng dáng khiến nàng vừa quen thuộc vừa an tâm kia, nước mắt trực tiếp rơi xuống, không ngừng giãy dụa, phát ra âm thanh rên rỉ rõ ràng đang gọi
“Anh Thiên Dật.”
Soạt _ _ _
Dịch chuyển tức thời, Diệp Thiên Dật đứng ở trước mặt Đoan Mộc Tiểu Tiểu.
“Một võ giả Tam Hồn cảnh nhất giai mà ngươi cũng dám tới cứu người?”
Lão giả kia ánh mắt khẽ híp một cái nhìn chằm chằm Diệp Thiên Dật.
Hắn không biết Diệp Thiên Dật!
Trên cái thế giới này, người quen biết Diệp Thiên Dật kỳ thật cũng không nhiều!
Mặc dù cái danh hiệu Diệp Thiên Dật này vô cùng vang dội, nhắc đến Diệp Thiên Dật, nghe qua chung quy đều biết hắn là ai, nhưng Diệp Thiên Dật cho tới bây giờ chưa quá một lần xuất hiện trước mặt công chúng, hắn bây giờ xuất hiện trước mặt rất nhiều người, nhưng quần chúng không biết hắn, bởi vì trên mạng cũng không có hình ảnh của Diệp Thiên Dật!
Những người có, cũng không muốn đăng, bởi vì Diệp Thiên Dật quá đẹp trai, bọn họ đăng lên lại cảm thấy là Diệp Thiên Dật đang thu hút sự hâm mộ của các em gái.
Bọn họ khó chịu.
Hơn nữa, hiện nay, trên mạng lưu truyền rất nhiều ảnh chụp liên quan tới Diệp Thiên Dật ảnh, đều là bịa đặt, càng ngày càng nhiều, ngược lại Diệp Thiên Dật càng thêm thần bí.
Diệp Thiên Dật lười nói nhảm với người này, lần nữa đổi một thẻ Vương Bát.
Không cần phải phí lời với một tên điên làm gì!
Nhưng Diệp Thiên Dật lần này thật là không thể cùng hắn đại chiến, độ khó khăn rất cao, đồng thời, Đoan Mộc Tiểu Tiểu ở chỗ này, sợ làm nàng bị thương.
Lạch cạch _ _ _
Lão giả kia trực tiếp biến thành một con rùa rơi trên mặt đất.
Diệp Thiên Dật quay người cởi dây trói và băng dính trên miệng cho Đoan Mộc Tiểu Tiểu
“Anh Thiên Dật...”
Đoan Mộc Tiểu Tiểu nhào vào lòng Diệp Thiên Dật khóc.
“Không sao, không sao, ta tới rồi.”
Diệp Thiên Dật nhẹ nhàng vỗ nàng, nhẹ giọng an ủi.
Cô nhóc này xem ra rất kiên cường, tuổi nhỏ như thế gặp phải chuyện này, nàng mặc dù khóc, nhưng không để lại cho nàng cái bóng không thể xóa nhòa.
“Tiểu Tiểu biết mà, anh Thiên Dật nhất định sẽ tới cứu ta.”
Đoan Mộc Tiểu Tiểu lau nước mắt, nức nở nói.
“Đúng vậy! Ta đến rồi! Không sao rồi.”
Diệp Thiên Dật nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng.
“Ừm!”
Nàng nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng, sau đó gật đầu, ánh mắt nhìn về phía con rùa trên đất.
“Anh Thiên Dật... ngươi biến lão đầu xấu xa kia thành rùa đen rồi sao?”
Đoan Mộc Tiểu Tiểu có thể không hiểu lắm, nàng cũng cảm thấy rất lợi hại, chỉ là nói nếu những người khác nhìn thấy cảnh này, thì thế giới quan sẽ được làm mới.
“Đúng vậy.”
“Hừ!”
Cái mũi nhỏ đáng yêu của Đoan Mộc Tiểu Tiểu nhíu lại, sau đó kéo tay Diệp Thiên Dật đi qua, hung hăng giẫm tới giẫm lui con rùa đen kia.
“Ai bảo ngươi bắt nạt Tiểu Tiểu!”
Nàng dùng lực giẫm lên.
“Kẻ xấu!”
“Giẫm chết ngươi!”
“Hừ!”
Diệp Thiên Dật cười cười.
Nhất là nhìn tình cảnh này của Đoan Mộc Tiểu Tiểu, trong lòng của hắn xem như yên tâm, nha đầu này cũng không phải là tiểu Loli đơn giản, ít nhất thì nàng cũng có một tâm tình mà những người cùng lứa tuổi không thể có được
Diệp Thiên Dật lấy ra một thanh Chí Trăn Chi Phong, trực tiếp chém đứt hai chân của con rùa đen kia.
Máu tươi chảy ròng.
Một phút sau, con rùa mất đi hai chân kia, lão giả đang máu chảy không ngừng xuất hiện.
“A _ _ _ “
Hắn phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Soạt_ _ _
Nguyệt Hoa bắn ta, đóng đinh vào bờ vai của hắn, đóng hắn lên tường.
“A _ _ _ “
Lại là tiếng kêu thảm.
“Nói, ai sai ngươi làm vậy? Nói ra ta sẽ tha cho ngươi một mạng.”
Diệp Thiên Dật trừng hắn thản nhiên nói.
“Ta nói... Ta nói.”
Lão giả kia quả nhiên là hạng người ham sống sợ chết, người như hắn căn bản không tồn tại cái gọi là cứng cỏi.
“Là... là Đường chủ, là Đường chủ sai người mang nàng tới ta chỗ này, là Đường chủ.”
Diệp Thiên Dật hơi trầm ngâm một chút.
“Đường chủ... Đường gì?”
“Là... là một trong tam Đường chủ của m Thần giáo, chúng ta gọi hắn... gọi hắn là Đường chủ.”
m Thần giáo có ba loại công pháp, chia làm ba bộ phận, dựa theo cách hắn nói, xem ra m Thần giáo tổng thể gọi là m Thần giáo, ba bộ phận này đều có tên riêng và người lãnh đạo riêng.
Mà người làm chuyện này là một trong số Đường chủ đó.
Luận địa vị cũng không thấp!
Thuộc về m Thần giáo, dưới một người trên vạn người, ngang với vị trí tổng giám đốc của một công ty con.
Sẽ là ai chứ?
“Hắn tên là gì?”
Diệp Thiên Dật lạnh lùng hỏi.
“Không biết... Ta thật không biết tên là gì.”
Lão giả kia khóc kể lể.
Đau!
Đau!
Sao mà đau như thế.
Tại sao vẫn chảy máu khi giải phóng linh lực chứ.
Hắn rất gấp.
“Thiếu hiệp... Thiếu hiệp, ta không làm hại nàng, không làm tổn nàng một chút nào, cầu xin ngươi, tha cho ta, tha cho ta đi.”
Lão giả khóc lóc kể lể.
“Vậy hắn ở đâu? Làm sao liên lạc với hắn?”
Diệp Thiên Dật lại hỏi.
“Tại... Tại đế quốc Nguyệt Thần... Cụ thể ở đâu ta cũng không biết, trước giờ đều là thuộc hạ của Đường chủ liên hệ ta, đúng rồi, người đó tên là Huyết Khôi, hắn... ta biết chỗ của hắn, là một chỗ ở Nguyệt Thần Chi Đô, ở đó có căn cứ của bọn họ.”
“Vị trí cụ thể.”
Sau đó hắn nói: “Một cây ATM bị bỏ hoang sau một con hẻm nhỏ không người gần số 76 đường Thương Hoa.”
Sau đó Diệp Thiên Dật ôm lấy Đoan Mộc Tiểu Tiểu, quay lại con đường cũ đi ra.
Lão giả kia thở dài nhẹ nhõm.
Hắn thật sự tha cho mình một mạng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận