Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 2081: Tờ giấy trắng nhỏ thật là ngây thơ

Diệp Thiên Dật không thể sử dụng sức mạnh không gian của bản thân, thế nên khi Văn Bất Nhã chạy thì Diệp Thiên Dật thật sự chẳng còn cách nào khác.
Phía sau người, cô gái nhỏ kích động đến mức mặt đỏ phừng phừng nhìn Diệp Thiên Dật.
Thật là lợi hại nha!
“Đi thôi.”
Diệp Thiên Dật quay đầu lại nhìn nàng một cái rồi nói.
“Dạ dạ.”
Nàng ngọt ngào đáp, sau đó chạy theo Diệp Thiên Dật.
Bọn họ nhanh chóng rời khỏi chỗ này, lại đi tới bờ biển một lần nữa.
Mà lúc này đang có khá nhiều người tụ tập ở bờ biển.
Bởi vì nước biển ở nơi này bị cắt thành một con đường, vẫn chưa hề bị biến mất, rốt cuộc cũng có người khác nhìn thấy, nhưng mà mọi người chẳng có ai dám đi vào, dẫn tới việc càng ngày càng có nhiều người tập trung ở đây.
Chủ yếu là, vốn dĩ mọi người thương lượng xong rồi, nếu như có nhiều người thì mọi người cùng nhau bước vào nghiên cứu sâu hơn xem sao.
Nhưng mà tại thời điểm mà bọn họ chuẩn bị bước vào để nghiên cứu sâu hơn thì đột nhiên có một người hình như có cảnh giới là Thiên Đạo cảnh thế mà lại đang bị thương chạy từ trong đó ra ngoài, rồi tan thành mây khói trong chớp mắt.
Thế nên, bọn họ bị chùn chân lại.
Chết tiệt! Thiên Đạo cảnh bị thương chạy từ trong đó ra ngoài, ngươi nói xem, bọn họ có dám vào không?
Diệp Thiên Dật và cô gái nhỏ bước tới, nhìn thấy rất nhiều người, cô gái nhỏ yếu ớt trốn ở phía sau người Diệp Thiên Dật, đôi tay nhỏ nắm chặt lấy góc áo của Diệp Thiên Dật, nhiều nhất nhiều nhất cũng chỉ dám ló nửa cái đầu ra để âm thầm đánh giá mà thôi.
“Vị huynh đài nay, tình hình trong đó thế nào?”
Một người đàn ông hỏi Diệp Thiên Dật.
Không dám hỗn xược.
Không xác nhận được Diệp Thiên Dật trước mắt này rốt cuộc có phải là người từ bên ngoài tới giống như bọn họ hay là như thế nào.
Bản thân, bọn họ không có gì để hoài nghi cả, nhưng suy cho cùng thì vừa mới nhìn thấy một người có cảnh giới cao như thế bị thương chạy ra ngoài, mà ngay sau đó lại là một người thanh niên, dáng vẻ lại còn không hề bị thương chút nào, ngươi nói xem bọn họ có thể nghĩ như thế nào chứ?
“Chẳng có gì cả, tự mình bước vào xem đi.”
Diệp Thiên Dật nói xong rồi rời đi.
Bọn họ có người nào không phải là những thiên tài, những nhân vật có máu mặt? Nghe thấy một câu nói như thế của Diệp Thiên Dật ai có thể vui vẻ được chứ?
“Huynh đài, chúng ta cũng chẳng có ý gì khác, chỉ là muốn hỏi ngươi tình hình bên trong thôi, thái độ của ngươi như thế có phải là có chút không lịch sự không?”
Người đàn ông kia nhíu chặt lông mày nói với bóng lưng của Diệp Thiên Dật.
“Ngươi hỏi ta thì ta phải trả lời à? Ta khổ sở vất vả mới vào được bên trong biết được tình hình, ngươi thì ở ngoài, vào cũng không vào chỉ hỏi ta là được rồi à? Nếu muốn biết thì tự vào là được rồi.”
Đôi mắt của người đàn ông trừng lên.
Sau đó Diệp Thiên Dật lại nói tiếp một câu nữa: “Giống như kiểu ta tăng ca làm việc thâu đêm suốt sáng, ta hoàn thành rồi thì sau đó ngươi lại nói với ta cho ngươi xem một chút, ngươi có bệnh à? Ta cho ngươi là do ta nguyện ý, ta không cho ngươi cũng chẳng có vấn đề gì, thế nên, ta mới không nói với ngươi, làm sao lại không lịch sự chứ?”
Người kia bị Diệp Thiên Dật nói cho không thể kiếm lý do nào có thể phản bác lại được.
“Ngươi muốn chết à?”
Đôi mắt hắn trừng lên, phá vỡ lớp vỏ bọc.
Trên người, lay động khí thế của Minh Khiếu cảnh.
Từ lời nói của Diệp Thiên Dật thì hắn có thể xác nhận được một điểm, đó là Diệp Thiên Dật cũng tới từ bên ngoài, thế nên cảnh giới của hắn tuyệt đối không cao, thế thì ngươi dựa vào cái gì mà giả vờ chứ?
Vù...
Người kia không hề do dự, thuộc tính không gian được giải phóng, di chuyển tới phía sau người Diệp Thiên Dật trong nháy mắt, sau đó rút thanh kiếm treo ở trên eo ra, trực tiếp đâm về phía Diệp Thiên Dật.
Khí thế trên người Diệp Thiên Dật lay động, sức mạnh phục chế Thiên Đạo cảnh cấp ba lúc trước chưa biến mất.
“Aa...”
Người kia hét lên một tiếng thảm thiết, sau đó ngã xuống đất, trực tiếp bị khí thế của Diệp Thiên Dật ép chết.
Mọi người: ????
Vốn dĩ còn có những người khác cũng muốn ra tay, nhìn thấy một cảnh này thì bọn họ đều dừng lại.
Bọn họ trơ mắt ra nhìn Diệp Thiên Dật rời đi.
“Chết tiệt? Tình huống gì đây? Hắn... Thiên Đạo cảnh ư?”
Những người khác hoàn toàn ngây ngốc rồi.
“Làm sao có thể chứ? Chúng ta cùng nhau vào mà, hiện tại tương đối mạnh chính là Minh Khiếu cảnh, nhiều nhất nhiều nhất là Luyện Thể cảnh, Thiên Đạo cảnh à? Hắn phải giết được yêu thú như thế nào mới có thể đạt được Thiên Đạo cảnh vậy?”
“Ta hoài nghi con đường này dẫn thẳng ra biển lớn, ở bên trong chắc hẳn là có thứ gì đó. Hắn chắc chắc đã có được cơ duyên lớn nào đó rồi nên mới có thể nâng cao cảnh giới nhanh như thế được, không được, ta nhất định phải bước vào.”
“...”
Ở đầu bên kia, Diệp Thiên Dật mang theo cô gái nhỏ tóc trắng tới Tiểu trấn Bắc Phong.
Đêm khuya, trời rất tối, Diệp Thiên Dật cũng chẳng có chỗ mà đi, may mà còn có phép tạo hóa, nên hắn đã tạo ra một căn phòng nhỏ đơn giản rồi chui vào trong đó.
“Đại ca ca... đói bụng quá à.”
Cô gái nhỏ tủi thân sờ sờ cái bụng của mình rồi nhìn Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật: “...”
Ôi trời.
Ăn được quá nhỉ?
Sau đó Diệp Thiên Dật lại tạo ra chút đồ ăn cho nàng.
Nửa tiếng sau...
Diệp Thiên Dật vẫn luôn nhìn nàng ăn uống, trong lòng đang tính toán gì đó.
Hiện tại bây giờ hắn đã là Huyền Thiên cảnh rồi, ý nghĩa của Huyền Thiên cảnh là việc hắn bắt buộc phải rời khỏi Tiểu trấn Bắc Phong, ở Tiểu trấn Bắc Phong thì Minh Khiếu cảnh đã là sự tồn tại đỉnh chóp nhất rồi, Huyền Thiên cảnh, thì hắn cần phải tới nới khác hoặc là những khu vực trung cấp.
Nhưng mà nàng...
Diệp Thiên Dật cũng không thể mang theo nàng đi mãi được.
Đúng, nàng rất chi là lợi hại, nhưng mà... bây giờ nàng đã là một cô gái có thể ăn uống bình thường, Diệp Thiên Dật thật sự thấy không tiện chút nào, suy cho cùng thì nàng cũng vẫn không đơn giản, biện pháp tốt nhất chính là để nàng ở lại Tiểu trấn Bắc Phong này, xem xem có nhà nào có thể thu nhận nàng không, có lẽ tới ngày nào đó mà nàng có thể phục hồi trí nhớ thì tới lúc đó hoàn toàn không cần phải lo lắng nữa rồi.
“Ta gọi ngươi là Tiểu Tử Nhi nhé.”
Diệp Thiên Dật đang nhìn nàng thì đột nhiên nói.
Tiểu Tử Nhi chớp chớp đôi mắt to rồi sau đó cố gắng gật gật đầu.
“Tiểu Tử Nhi... được. Hi hi hi, cảm ơn đại ca ca.”
Sau đó thì nàng vui vẻ cười “hi hi.”
Thật là ngốc ngếch, ngây ngô.
Điều này so với người con gái trong ấn tượng của Diệp Thiên Dật không giống nhau lắm.
Sau đó Tiểu Tử Nhi đứng dậy đi tới bên cạnh Diệp Thiên Dật.
Nàng nhẹ nhàng bẹo má của Diệp Thiên Dật một cái.
Diệp Thiên Dật: ???
Cái này là?
Diệp Thiên Dật sửng sốt.
Cái nha đầu này, làm sao lại dính mình thế chứ?
Nàng không hề nhớ gì cả, người nàng nhìn thấy đầu tiên khi mở mắt ra đó chính là bản thân mình, sau đó thì cứ dính lấy mình như thế...
“Tiểu Tử Nhi, ngươi không sợ ta là người xấu à?”
Diệp Thiên Dật cười nói.
Tiểu Tử Nhi chớp chớp đôi mắt to.
Sau đó đung đưa cái đầu nhỏ.
“Mới không phải đâu, đại ca ca cho Tiểu Tử Nhi nhiều đồ ăn ngon thế, nên sẽ không phải là người xấu đâu.”
Diệp Thiên Dật: “...”
“Chỉ vì cái này thôi à?”
“Uhm… ừm.”
Nàng gật đầu.
“Thế thì người khác cũng cho ngươi đồ ăn ngon, nhưng cũng có thể là người xấu đó.”
“Mặc dù Tiểu Tử Nhi nhỏ nhưng mà Tiểu Tử Nhi không ngốc đâu.”
Nàng nói một cách ngọt ngào.
Cái gì?
Diệp Thiên Dật sửng sốt.
“Trên tay của Tiểu Tử Nhi còn dấu vết của việc bị trói buộc.”
Nàng giơ tay ra, vẫn còn dấu vết hơi đỏ đỏ chưa tan hết.
“Những con rồng cực lớn cực lớn ở nơi đó thì chắc chắn là đồ khốn rồi, đại ca ca chắc chắn cứu Tiểu Tử Nhi, thế nên, đại ca ca là người tốt.”
Diệp Thiên Dật: “...”
Cô nhóc này... thật là trong sáng.
Chết tiệt.
Mất trí nhớ đã khiến nàng trở thành một tờ giấy trắng rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận