Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 2085: Bắc Hải Thành

Diệp Thiên Dật biết Tiểu Tử Nhi không đơn giản.
Nhưng mà Diệp Thiên Dật biết sự không đơn giản của nàng chính là lực chiến của nàng.
Cảnh giới của nàng, với lại thân phận của nàng cũng có thể là không đơn giản.
Nhưng bây giờ, hiện tại nàng cũng chỉ mới bắt đầu manh nha xuất hiện sự không đơn giản này thôi. Điều này có liên quan tới năng lực của nàng.
Cái này được tính là năng lực gì?
Chính là năng lực chữa trị tuyệt đối ư?
Không cần biết là bệnh gì, bị thương như thế nào, thì chỉ cần được nàng chạm vào một cái thì đều có thể chữa trị khỏi ư?
Cũng không đúng, bởi vì lúc đó khi Diệp Thiên Dật sao chép sức mạnh của người khác thì hắn cũng bị thương, sau đó Tiểu Tử Nhi kéo tay hắn, mà Diệp Thiên Dật cũng không cảm thấy bản thân tốt lên.
Hơn nữa, Diệp Thiên Dật cũng không cảm thấy bất cứ sự dao động linh lực nào cả, là thật sự không có sự dao động linh lực, bao gồm cả cảnh giới hiện tại của Tiểu Tử Nhi cũng không hề có chút tu vi nào.
“Tiểu Mạn, ngươi dọa chết ta rồi, còn tưởng ngươi có chuyện gì rồi.”
Hai cô gái ôm lấy Tiểu Man vừa xảy ra chuyện kia.
“Ta xảy ra chuyện rồi ư?”
Nàng để lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.
Tiểu Tử Nhi đã đi tới bên người Diệp Thiên Dật rồi, cũng ngoan ngoãn kéo cánh tay của Diệp Thiên Dật.
Hai người đã đi rất xa rồi.
“Đại ca ca, bây giờ chúng ta đi đâu đây?”
Tiểu Tử Nhi mở to hai mắt ra hỏi.
“Bây giờ à, mua cái bản đồ trước đã, sau đó chúng ta đi tới những nơi khác.”
“Dạ dạ.”
Cũng không biết nàng nghe có hiểu hay không, dù sao thì gật đầu cực kì mạnh.
Sau đó Diệp Thiên Dật đưa Tiểu Tử Nhi đi tới một cửa hàng tạp hóa tại Tiểu trấn Bắc Phong.
“Ông chủ, có bản đồ không?”
Diệp Thiên Dật hỏi một tiếng.
“Có, thiếu hiệp muốn mua loại bản đồ như thế nào?”
“Cả đại lục ấy.”
Diệp Thiên Dật nói.
“Cái này...”
Sau đó ông chủ ho khan một tiếng, nói: “Thiếu hiệp, ở chỗ chúng ta không có loại bản đồ này, bản đồ to nhất của chúng ta chính là phạm vi xung quanh Tiểu trấn Bắc Phong này hai mươi km thôi, nếu như thiếu hiệp cần thì phải tới nơi khác mua rồi, bản đồ ở nơi buôn bán nhỏ này của chúng ta thật sự không có lớn lắm.”
Diệp Thiên Dật xoa xoa cằm.
Điều này còn kém hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn.
“Chỉ có hai mươi km thôi à?”
“Thiếu hiệp, chúng ta cửa lớn không ra cửa nhỏ không tới, nào có làm cái bản đồ to thế làm gì, tới cả cái bản đồ hai mươi km này cũng là lúc trước khi mở cái cửa hàng tạp hóa này tốn mất vài năm thời gian đi du lịch ở bên ngoài, rồi tự mình vẽ ra đó, ngươi muốn đi tìm bản đồ của cả đại lục sợ là phải tới thành trì lớn rồi.”
Diệp Thiên Dật suy nghĩ một chút thấy cũng hợp lý, suy cho cùng thì đây không phải là một đại lục khoa học công nghệ, bản đồ thật sự phải dựa vào việc người ta vẽ bằng tay, hơn nữa, tại những địa phương nhỏ như thế này thì những thứ có liên quan tới bản đồ có thể thật sự sẽ không được chú ý nhiều, quả thật nếu muốn đi tới nơi rộng lớn hơn thì mới có những thứ như bản đồ.”
“Thế thì bán cho một tờ đi.”
Diệp Thiên Dật mang theo tấm bản đồ xung quanh hai mươi km đưa Tiểu Tử Nhi ra ngoài.
Ở phương Bắc thì không cần phải xem nữa rồi, đó chính là biển, hai phía Đông Tây thì vị trí hai mươi km cũng chỉ có hai trấn nhỏ, khoảng cách rất chi là gần.
Đây chính là bố cục của Hoàng Tuyết đế quốc, càng tiến về hướng Bắc thì càng là khu vực có địa hình thấp.
Nếu đi về phía Nam thì càng đi càng lợi hại, đại khái chính là tình huống như thế.
Sau đó ở hai mươi km về phía Nam có một thành trì, thành trì này gọi là Bắc Hải thành, cũng được coi là một thành nhỏ, nhưng mà dù sao thì cũng là thành trì, cũng không phải là nơi là trấn nhỏ có thể so sánh được.
Mà ở bên cạnh Bắc Hải thành cũng có một tông môn. Tông môn này chắc hẳn là lựa chọn đầu tiên ở khu vực lân cận của những người ở bên ngoài tới, tông môn này hoàn toàn không phải cực mạnh, chỉ là một tông môn nhỏ.
Nhưng mà nói gì thì nói, người của Tiểu trấn Bắc Phong cũng rất hiếm đi về phía bên đó, bởi vì rất chi là đơn giản, trên quãng đường hai mươi km đều không có khu vực dành cho con người, những nơi như thế bình thường đều có nhiều trộm cướp, cũng nhiều yêu thú, cảnh giới của bọn họ không cao nên không có việc gì thì chẳng có ai dám đi cả.
“Trước hết tới đó xem thế nào.”
Chắc chắn Diệp Thiên Dật sẽ không gia nhập vào tông môn này, quá yếu ớt, chỉ là hắn bắt buộc phải đi tới nơi đó.
Hai mươi km, thật ra là một khoảng cách rất gần.
Sau đó, Diệp Thiên Dật đưa Tiểu Tử Nhi rời khỏi Tiểu trấn Bắc Phong, đi về phía Bắc Hải thành.
“Văn tiền bối, hắn đã rời khỏi Tiểu trấn Bắc Phong, đang đi về phía Bắc Hải thành rồi.”
Trong Tiểu trấn Bắc Phong, có một người đang nhìn Diệp Thiên Dật rời đi, sau đó lấy một thứ như một cái gương từ trong tay ra rồi nói một câu như thế.
...
Bắc Hải thành.
Phủ thành chủ.
Trong một căn phòng khách sang trọng hoa lệ, hai người đang tiếp đãi một người.
“Văn tôn giả đại giá quang lâm, không thể nghênh đón được từ xa, xin kính ngươi một chén.”
Thành chủ của Bắc Hải thành nâng ly rượu trong tay rồi đứng lên cười lấy lòng Văn Bất Nhã.
Vốn dĩ, hắn là thành chủ Bắc Hải thành, tới cả tư cách nhìn thẳng Văn Bất Nhã cũng không có, cấp bậc của Văn Bất Nhã là Thiên Đạo cảnh, trong mắt hắn gần như là sự tồn tại mà cả đời này đều khó có thể tiếp xúc được.
Hắn là thành chủ của Bắc Hải thành, thì cảnh giới cao nhất có thể tiếp xúc tương đương cũng chỉ có thể là Thiên Tôn cảnh thôi nhỉ? Thiên Tôn cảnh đã khó, khả năng chỉ là Lĩnh Vực cảnh thôi.
Thiên Đạo cảnh tới nơi này, hắn thụ sủng nhược kinh, đương nhiên, thành chủ của Bắc Hải thành cũng rất rõ ràng, chắc chắn là có chuyện.
Hắn cũng rất vui vẻ mà hỗ trợ.
Hắn làm thành chủ của biên cảnh, không có quyền thế gì cả, cũng không thể tiếp xúc nổi với những người mạnh hơn, mấu chốt nhất là, nơi biên cảnh này tương đối đặc biệt, không giống với biên giới phía Nam của đế quốc Hoàng Tuyết, phía Nam là nơi giao tiếp với những đế quốc bên ngoài, bao gồm cả phía Tây và phía Đông cũng tiếp xúc với đế quốc khác.
Mà nơi này, biên giới phía Bắc là biển, cũng có rất ý sự cố ngoài ý muốn, yêu thú cũng không hoành hành, thế nên đế quốc rất ít khi quan tâm tới tình hình ở nơi này, thế nên, hắn làm thành chủ nhưng mà kém hơn so với những thành chủ cùng cấp bậc khác rất chi là nhiều.
“Trương Thành chủ không cần khách sáo, lần này bản tôn tới đây là có chút chuyện muốn làm phiền Trương thành chủ một chút.”
Văn Bất Nhã nói.
“Chuyện của Văn tôn giả chính là chuyện của bản thành chủ, có thể giúp đỡ Văn tôn giả đó chính là phúc khí của tại hạ. Mời Văn tôn giả cứ nói.”
Văn Bất Nhã gật đầu, sau đó nói: “Là thế này, có một tiểu tử hôm nay chắc hẳn sẽ tới Bắc Hải thành, thực lực của hắn không thấp, bản tôn muốn diệt trừ hắn, nhưng mà bản tôn lại không tiện ra mặt, thế nên mới muốn nhờ Trương thành chủ ra tay tương trợ, tới lúc đó nhất định sẽ có hồi báo.”
Hồi báo của Thiên Đạo cảnh...
Hít...
Nhưng mà...
Trương thành chủ nghĩ đi nghĩ lại, cũng không đúng.
Cảnh giới của Văn Bất Nhã rất cao, người có thể khiến hắn phải dùng cách thức này để đối phó, chẳng lẽ... cảnh giới cũng rất cao ư?
Trước mắt, thì Diệp Thiên Dật trong mắt Văn Bất Nhã chính là Thiên Đạo cảnh.
Văn Bất Nhã cũng nhìn thấy được sự lo lắng của Trương thành chủ, sau đó nói: “Trương thành chủ có thể yên tâm, đó chỉ là một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch mà thôi, cảnh giới cũng có chút chút, nhưng mà chẳng có bản lĩnh gì cả, hắn tơi nơi này chắc chắn phải ăn chút gì đó trước, mà Trương thành chủ chỉ cần sắp xếp người của người, thần không biết quỷ không hay bỏ chút đồ vào thức ăn của hắn, thì nhiệm vụ của ngươi đã hoàn thành rồi.”
Nơi nhỏ như thế này, thành chủ tuyệt đối là vua của một thành, một tay che trời, trên cơ bản là như thế, thế nên, bao nhiêu năm qua thế lực của hắn ở Bắc Hải thành này cuồn cuộn ngất trời, có người nào tới, hắn đủ sức khống chế bất cứ nơi nào, đi tới bất cứ quán cơm nào thì hắn cũng đều có thể ra lệnh cho người ở bên trong ra tay bất cứ lúc nào, hơn nữa chắc chắn sẽ không bị phát hiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận