Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 2094: Anh hùng cứu mỹ nhân

Ánh mắt của Diệp Thiên Dật nhìn cô gái này.
Tuổi không lớn lắm, dáng vẻ tầm mười sáu mười bảy tuổi, rất trắng, mặt trái xoan, rất xinh đẹp! Chắc chắn là một mỹ nữ, đẹp từ trong trứng!
Chỉ nói là, nàng dường như không trang điểm, quần áo nàng mặc, bao gồm cả cái tạp dề trước ngực này cũng rất cũ.
Mặc dù là tiệm cắt may quần áo, nhưng bên trong không có nhiều hàng hóa, chỉ có một ít vải vóc dường như là để tham khảo.
Cô gái nhìn về phía Diệp Thiên Dật, sau đó nhẹ nhàng cúi đầu, như có chút xấu hổ.
“Là như vậy, có một lão đầu bảo ta tới tìm nàng qua đó ăn cơm, chính là ở rừng trúc bên ngoài.”
“À...”
Cô gái nghĩ ra điều gì đó, sau đó liên tục gật đầu: “Được, chờ một chút, mời ngồi.”
Nàng chuyển đến cho Diệp Thiên Dật và Tiểu Tử Nhi hai cái ghế, sau đó chạy vào phòng trong.
“Tiểu Tử Nhi, ngươi thích màu nào? Ta bảo nàng làm cho ngươi một bộ quần áo mới thật đẹp.”
Diệp Thiên Dật vuốt mái tóc Tiểu Tử Nhi nói.
“Ô...”
Sau đó Tiểu Tử Nhi lắc cái đầu nhỏ: “Không cần đâu, váy của Tiểu Tử Nhi sẽ không bị bẩn đâu.”
Diệp Thiên Dật lúc này mới nghĩ đến, váy của Tiểu Tử Nhi hình như không đơn giản.
Bởi vì cái này váy dường như thật sự không có một chút xíu bụi nào dính vào.
“Được rồi.”
Diệp Thiên Dật nhẹ gật đầu.
Sau đó phòng trong, cô gái xinh đẹp kia đi ra cùng với một cậu bé.
Diệp Thiên Dật nhìn sang.
Vừa nhìn Diệp Thiên Dật đã nhìn ra, tình trạng cơ thể của cậu bé này thật sự không tốt.
Bởi vì y thuật của Diệp Thiên Dật cao, hắn có thể nhìn ra được, những người khác nhiều nhất chỉ cảm thấy cậu bé này đi đứng không tiện lắm, khả năng có chút vấn đề thôi.
“Xin lỗi, để các ngươi đợi lâu rồi.”
Cô gái hơi khom người nói với Diệp Thiên Dật.
Cậu bé khoảng mười hai mười ba tuổi, đang nhìn Diệp Thiên Dật với ánh mắt cảnh giác.
Diệp Thiên Dật ngược lại cảm thấy có chút hứng thú với cậu bé này.
Ánh mắt này của hắn, thật không giống như là một cậu bé mười hai mười ba tuổi có thể có được.
“Không lâu, chỉ một lát thôi.”
Diệp Thiên Dật nói.
“Tiểu Thiên, hai vị này là...”
Cô gái vừa định giới thiệu đột nhiên nghĩ ra nàng cũng không biết hai người trước mặt là ai.
“Diệp Thiên Dật, nàng là Tiểu Tử Nhi, muội muội ta.”
Diệp Thiên Dật nói.
“À... Ta là Dương Hân Nhi, hắn là đệ đệ ta, Dương Thiên.”
Dương Hân Nhi nói khẽ.
“Ngươi là ai?”
Dương Thiên nhìn chằm chằm Diệp Thiên Dật, giọng nói lạnh nhạt, cảnh giác hỏi.
“Tiểu Thiên, Diệp công tử là Phong gia gia bảo đến để gọi chúng ta qua ăn cơm.”
Nghe Dương Hân Nhi nói, sự thù địch của Dương Thiên cũng đã biến mất.
“Các người là như thế nào với lão giả kia?”
Diệp Thiên Dật vẫn rất tò mò hỏi.
“Lão giả?”
Cái miệng nhỏ của Dương Hân Nhi há ra.
Diệp công tử tại sao lại xưng hô với Phong gia gia như vậy?
“Phong gia gia là sư phụ của Tiểu Thiên, bình thường đối với chúng ta rất tốt, chăm sóc chúng ta rất nhiều.” Dương Hân Nhi nhỏ giọng nói.
“Ra là vậy.”
Diệp Thiên Dật gật đầu: “Vậy chúng ta đi thôi.”
Lúc bọn họ chuẩn bị đi, một vài người đàn ông cầm quạt, cà lơ phất phơ đi vào.
“Tiểu Hân nhi, làm cho bản thiếu gia đôi giày.”
Công tử đi ở đằng trước trực tiếp ngồi xuống ghế, sau đó ngẩng đầu nhìn Dương Hân Nhi.
Tất cả ba người đằng sau, đều lộ ra một nụ cười bất thiện.
Bọn họ đều thấy Diệp Thiên Dật và Tiểu Tử Nhi, nhưng không có đặc biệt chú ý, thậm chí cách Diệp Thiên Dật một mét, nhưng sự chú ý đều ở trên người Dương Hân Nhi.
“Thật ngại quá Vương công tử, hôm nay ta có việc, đợi ta trở về làm được không?”
Dương Hân Nhi dè dặt hỏi một câu.
“Không được! Ngay bây giờ! Đến lúc đó cẩn thận bản thiếu không chiếu cố việc làm ăn của nàng nữa, nhanh lên, đến đây giúp bản thiếu cởi giày, sau đó đo đạc, rồi làm.”
Vương Dư vừa cười vừa nói.
“Ngươi cút đi!”
Dương Thiên cắn răng tức giận mắng.
“Á à, lại là thằng nhãi con đến lông còn chưa mọc đủ này, được rồi, bản thiếu không chấp nhặt với người, tiểu Hân nhi, mau tới đây, kiếm tiền nào!”
“Ha ha ha.”
Ba người đằng sau cười lớn.
“Thật sự ngại quá, tiệm đã đóng cửa rồi.”
Dương Hân Nhi khom người áy náy sau đó kéo Dương Thiên đi ra.
“Ấy ấy ấy, đừng đi mà.”
Vương Dư đưa tay về phía Dương Hân Nhi, nắm lấy cánh tay của nàng.
“Ngươi buông ra.”
Dương Hân Nhi hoảng hốt lo sợ!
“Tiểu Hân nhi, việc ta nói với nàng trước đó nàng suy nghĩ như thế nào rồi? Đi theo bản thiếu, cho nàng vinh hoa phú quý, chẳng phải tốt hơn nhiều so với nàng ở chỗ này mỗi ngày kiếm chút tiền như thế sao?”
“Ngươi buông ra.”
Dương Hân Nhi sợ đến sắp khóc.
“Buông tỷ tỷ ta ra!”
Dương Thiên vồ tới, nhưng bị Vương Dư hất ngã.
“Tiểu Thiên!”
Dương Hân Nhi hoảng hốt lo sợ.
Lúc này, một cánh tay đặt trên tay của Vương Dư.
Là Diệp Thiên Dật.
Vương Dư ngồi ở đó ngẩng đầu nhìn Diệp Thiên Dật.
“Ngươi là ai?”
“Aaaaa.”
Bóng dáng bốn người bay ra đến đường bên ngoài, thậm chí còn đụng phải mấy người.
Những người đi đường đi ngang qua giật nảy mình.
Soạt _ _ _
Bốn quả cầu lửa đập vào bên cạnh bọn họ, không có nổ trúng bọn họ, nhưng ngọn lửa đốt cháy áo quần của bọn họ.
Không thể giết bọn họ, bởi vì sẽ vi phạm quy tắc, đây là trong thành! Hơn nữa, cũng không có ân oán gì lớn, chỉ là gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ thôi.
“Đại ca ca giỏi quá!”
Tiểu Tử Nhi vỗ tay sùng bái.
Dương Thiên vừa mới được Dương Hân Nhi đỡ dậy, nhìn Diệp Thiên Dật.
Cũng không biết đang suy nghĩ gì.
“Diệp công tử... cám ơn ngươi.”
Dương Hân Nhi liên tục nói cám ơn.
“Không sao, đi thôi.”
Diệp Thiên Dật đưa bọn họ rời đi.
“Tiểu tử! Ngươi chờ đó cho bản thiếu!”
Sắc mặt Vương Dư tối sầm chỉ Diệp Thiên Dật tức giận nói!
Nhưng hiện tại không dám động thủ, bởi vì khí thế vừa rồi của Diệp Thiên Dật khiến hắn biết rằng, hắn đánh không lại!
Diệp Thiên Dật không nói thêm gì, cho hắn một cảm giác hoàn toàn bị khinh thường!
“Đồ khốn!”
Vương Dư khạc đàm.
...
“Lão giả kia hẳn là không yếu, tại sao còn có người dám ức hiếp các ngươi?”
Diệp Thiên Dật tò mò hỏi chị em Dương Hân Nhi.
“À? Phong gia gia rất lợi hại sao? Phong gia gia hẳn chỉ là một ông già bình thường thôi?”
Dương Hân Nhi kinh ngạc hỏi.
“Hả _ _ _ không phải ngươi nói lão giả kia là sư phụ của đệ đệ ngươi sao?”
Dương Hân Nhi gật đầu; “Ừm, Tiểu Thiên sẽ theo Phong gia gia học một ít kiếm thuật gì đó, nhưng Phong gia gia hẳn là một người bình thường, đã từng luyện võ thôi.”
“Được rồi.”
Diệp Thiên Dật cũng không thêm gì, có thể là lão giả ấy quá khiêm tốn, giấu diếm không để lộ ra thôi.
“Nhưng Phong gia gia rất tốt, mỗi ngày đều cho chúng ta cá, cũng thường xuyên gọi chúng ta đến nhà tự mình xuống bếp nấu cơm.”
Dương Hân Nhi cảm kích nói.
Có thể thấy được cuộc sống của bọn họ không tốt lắm, rất khó khăn, nhưng hẳn là rất dễ dàng thỏa mãn.
“Nhưng lão gia gia câu cá không lợi hại bằng Tiểu Tử Nhi, hì hì.”
Tiểu Tử Nhi cười nói.
“Ngươi thật là.”
Diệp Thiên Dật cười nhéo cái mũi nhỏ của nàng.
“Hi hi hi.”
“Thật đáng yêu, ngươi tên là Tiểu Tử Nhi đúng không?”
Dương Hân Nhi nhìn về phía Tiểu Tử Nhi, thật đáng yêu.
Nàng là một cô gái rất mỏng manh, không giỏi giao tiếp, sau đó vừa mới quen biết, nàng có thể chủ động nói chuyện như vậy, đủ để thấy Tiểu Tử Nhi xinh đẹp bao nhiêu, đáng yêu bao nhiêu rồi.
Nhịn không được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận