Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 2096: Tai bay vạ gió của Diệp Thiên Dật

Tam trưởng lão Cửu Thiên Tông mở mắt, lấy đan dược ra.
“Đem đan dược này cho Thất thiếu gia uống là có thể khỏi hẳn ngay!”
“Đa tạ Tam trưởng lão! Đa tạ Tam trưởng lão!”
“Tông chủ đến!”
Một đám người đi tới.
“Tham kiến tông chủ!”
Mọi người đều hành lễ!
“Mọi người không cần khách sáo, bản tông chủ nghe bảo đã tìm thấy Kim Long Ngư rồi, độc của Tiểu Dân đã có thể giải, nên lại đây xem thế nào!”
Lão giả nói!
“Đã phiền tông chủ phải lo lắng rồi!”
Người đàn ông trung niên hành lễ, nói.
“Đây là việc nên làm thôi! Tất cả mọi người đều là người chung một tông môn!”
Tông chủ Cửu Thiên Tông khoát tay, nói.
“Đúng vậy, Tiểu Dân gặp phải chuyện này, cả tông môn đều lo lắng cả, bây giờ thì tốt rồi, Kim Long Ngư biết bao nhiêu năm chưa thấy bóng dáng giờ lại xuất hiện thật đúng lúc, đây chính là phúc lành của Tiểu Dân!”
“Mau lên! Đan dược đã được luyện chế xong rồi chứ? Mau đem vào cho Tiểu Dân uống!”
Người đàn ông trung niên mang theo vài người, lập tức chạy vào gian phòng bên trong đình viện!
Bên trong phòng, có một thanh niên hơn hai mươi tuổi nằm trên giường, sắc mặt suy yếu, hơi thở mỏng manh.
“Phụ… phụ thân…”
Hắn phát ra từng tiếng đầy yếu ớt!
Người đàn ông trung niên nhanh chóng ngồi xuống mép giường!
“Không sao nữa rồi! Tất cả mọi người đều lo lắng cho con lắm đấy! Đan dược đã được luyện chế xong rồi, mau uống đi, uống xong là có thể khỏi hẳn!”
Thanh niên mở miệng nuốt xuống.
Mọi người đều thở phào một hơi, hoàn toàn yên tâm.
“Không còn vấn đề gì nữa rồi.”
“Không sao là tốt, không sao là tốt rồi.”
“Tiểu Dân à, con nghỉ ngơi cho tốt đi!”
“Đa tạ các tiền bối, các bác các thúc bá.”
Tiểu Dân kia yếu ớt nói.
“Nghỉ ngơi cho tốt.”
Phụ thân hắn cũng vỗ nhẹ lên bờ vai hắn.
“Các vị, chúng ta ra ngoài trước đi, để mẫu thân của Tiểu Dân ở lại chăm sóc hắn là được, để hắn được yên tĩnh một chút!”
“Ừm, được!”
Chân trước bọn họ vừa mới chuẩn bị đi, Tiểu Dân ở đằng sau đột nhiên lại xuất hiện bất thường!
“Thế… Thế này là sao đây, Tiểu Dân, Tiểu Dân! Con đừng làm ta sợ, con đừng dọa mẫu thân như thế chứ.”
Mẫu thân của hắn bị dọa đến mức bật khóc.
Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Giờ này khắc này, thanh niên nằm trên giường này cả người co giật, miệng sùi bọt mép, hai mắt trợn trắng, vô cùng dọa người.
“Chuyện… chuyện gì thế này?”
Tất cả mọi người đều trừng to mắt!
Không thể tin được cảnh tượng này!
Chằng phải hắn đáng lẽ phải khỏi ngay sao?
Trúng độc rồi!
Đây là dấu hiệu của trúng độc!
Hơn nữa đây không phải là độc của lúc trước, đây là độc mới, độc lúc trước bộc phát không có triệu chứng như thế!
“Để bản tông chủ xem xem!”
Vị tông chủ Cửu Thiên Tông kia lập tức đi sang, điểm lên mấy huyệt vị của Tiểu Dân một chút, hắn liền im bặt, để lão giả vươn tay bắt mạch!
“Không ổn rồi!”
Đồng tử của tông chủ Cửu Thiên Tông co rụt lại!
“Tông chủ, con ta thế nào?”
Phụ thân của hắn kích động dò hỏi.
“Độc đã tiến vào tim, thần tiên khó cứu!”
Tông chủ Cửu Thiên Tông lắc đầu.
“Cái gì!?”
Trong nháy mắt, cha hắn ngồi liệt trên mặt đất.
“Tại sao lại như vậy… tại sao lại như vậy…”
Hắn không nghe, chỉ tự lẩm bẩm.
Không phải...
Hắn thật sự không thể hiểu nổi!
Chẳng phải đã nói rằng giải dược này có thể giải độc cho con hắn sao? Làm sao lại có thể đột ngột như vậy, trong một thời gian ngắn như vậy mà trúng độc bỏ mình được?
Đáng lẽ phải khỏi hẳn mới đúng chứ? Tại sao lại như vậy?
“Không đúng! Có người hạ độc! Có người hạ độc mới!”
Tông chủ Cửu Thiên Tông kia nhìn chằm chằm người thanh niên giờ khắc này đã hoàn toàn không thể cứu chữa được nữa.
“Lẽ nào đan dược đã xảy ra vấn đề?”
“Không phải! Tuyệt đối không phải do cách điều chế đan dược có vấn đề! Dù sao cũng là Tam trưởng lão, hắn tuyệt đối không thể phạm phải sai lầm như thế được! Hơn nữa, cho dù có phạm sai lầm thì cũng không thể trúng độc, chỉ có thể là… trúng độc mới! Còn trúng như thế nào thì phải đợi thảo luận đã! Mau tìm Tam trưởng lão đến đây!”
Bọn họ đi ra ngoài, để lại những tiếng khóc rống vọng ra từ trong phòng.
“Cái gì? Sao lại có thể như thế?”
Tam trưởng lão kia nghe được tin tức như thế cũng hoàn toàn ngây ngẩn cả người!
“Tuyệt đối không thể! Mọi thứ đều do lão phu tự tay làm, cho dù có người lén lút hạ độc lên thứ nào khác, nhưng khi luyện đan, lão phu không hề tiếp xúc gì cả, không thể như thế được, để lão phu đi xem.”
Tiểu Dân kia đã trở thành một thi thể.
Tam trưởng lão đi vào tra xét một hồi rồi đi ra.
“Là độc của Quyết Minh Thảo, loại độc này có độc tính rất mạnh, thế nhưng tác dụng của độc bộc phát không nhanh, hoặc là đã có người hạ độc từ trước, hoặc là khi chế biến đan dược có người hạ độc, nhưng không đúng! Nếu có người hạ độc khi chế biến đan dược thì ít nhất Thất thiếu gia cũng phải qua một lúc lâu mới phát độc! Chứ không phải trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, trừ phi...”
Tông chủ kia nói tiếp: “Trừ phi là độc của Quyết Minh Thảo trước tiên nằm ở trên một sinh vật nào đó, sau đó lỡ ăn phải thịt của sinh vật đó, nên mặt ngoài của sinh vật đó vẫn còn khỏe mạnh linh hoạt, trên thực tế sẽ phát độc ngay lập tức, mà nếu chỉ còn lại năm phút là sẽ phát độc, vậy thì người ăn phải thịt đó cũng chỉ cần thời gian năm phút thôi là đã phát độc rồi!”
“Kim Long Ngư!”
Trong nháy mắt, mọi người đều nghĩ đến thứ đó!
Tam trưởng lão nhanh chóng phóng đến bên chiếc thùng kia, lấy ra một cây châm bạc đâm vào miếng thịt cá!
Châm bạc chuyển thành màu màu đen!
“Là Kim Long Ngư! Kim Long Ngư bị người khác hạ độc Quyết Minh Thảo! Độc đã ngấm vào xương Kim Long Ngư, cho nên dùng xương Kim Long Ngư để luyện chế đan dược mới có ẩn chứa độc Quyết Minh Thảo!”
Tất cả mọi người đều hiểu ra rồi!
Bốp ——
Phụ thân của thanh niên kia đấm nát thân cây bên cạnh!
“Là ai! Ai đã hại con ta?”
“Tất nhiên là người bán Kim Long Ngư rồi! Trước tiên hắn hạ độc Quyết Minh Thảo lên Kim Long Ngư! Bởi vì hắn biết, Kim Long Ngư là cá được câu lên, bây giờ thì còn sống nhưng tuyệt đối không sống được lâu, cho nên sau khi chúng ta mua về, nhất định sẽ nhân lúc Kim Long Ngư chưa chết mà luyện đan trước! Nói như vậy thì rất khó rơi vào lúc sau khi Kim Long Ngư phát độc!”
“Người nào! Phó lão, người bán Kim Long Ngư cho ngươi là người phương nào!”
Lão giả mua Kim Long Ngư của Diệp Thiên Dật nhớ lại, nói: “Là một người còn trẻ tuổi, tầm ngang tuổi Thất thiếu gia! Ở Thành Trường Thiên!”
“Mau! Truyền lệnh của ta, bắt lấy người này! Ta muốn khiến hắn muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong!”
“Truyền lệnh của bản tông chủ, phàm là người có thể cung cấp manh mối đều được thưởng một vạn! Bắt được người này, được thưởng trăm vạn!”
“Vâng!”
...
Diệp Thiên Dật còn không biết có người lại còn vu oan giá họa chuyện này lên người hắn.
Giờ phút này, Diệp Thiên Dật, Tiểu Tử Nhi, Dương Hân Nhi, Dương Thiên và lão Phong Tiêu ngồi vào một chiếc bàn gỗ, vừa uống rượu vừa ăn thức ăn.
Hai dĩa thức ăn, hai dĩa đồ chay, một dĩa cá, sau đó là một dĩa đậu phộng!
“Thơm quá.”
Dương Hân Nhi nhịn không được mà nói.
Ùng ục ——
Tiểu Tử Nhi ở bên cạnh không kiềm nổi mà chảy nước miếng ròng ròng, mắt sáng lên nhìn chằm chằm vào hai con cá bên trong dĩa!
Thơm quá!
Bởi vì có tài nấu nướng nên đương nhiên con cá này nhất định có mùi vị ngon hết sức tưởng tượng!
“Mấy đứa mau động đũa đi, lão phu mỗi ngày tự mình nấu nướng, thích nhất loại rượu do nha đầu Tiểu Hân ủ, cũng may mà có rượu của nàng! Ăn thử đi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận