Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 2156: Ngươi đừng chủ động đưa đến tận cửa vậy chứ

Đúng vậy.
Đúng là Diệp Thiên Dật giúp đỡ bọn họ giải được hỏa độc, nhưng Diệp Thiên Dật cũng là người của tông môn bọn hắn, không có tông môn bọn hắn sẽ không có cơ hội này của Tề gia.
Hơn nữa, Tề gia ngươi tốn mấy ngày để chuẩn bị quà cảm ơn, cũng không bày tỏ gì với Vạn Độc tông bọn ta, mà chỉ trực tiếp muốn tìm Diệp Thiên Dật.
Quả thật rất khó chịu.
Những thứ này hẳn phải đưa cho tông môn bọn hắn chứ.
Đạo lý là như thế mà.
Nhưng lại có thể nói gì chứ?
Suy nghĩ xem, bọn họ chắc chắn cũng phải tỏ ý với tông môn, chỉ là không phải bây giờ.
“Thập tứ trưởng lão đương nhiên có ở đây, hắn bây giờ chắc đang ở chủ phong chọn lựa đệ tử.”
“Được! Mộng Nhã, con cùng đi tìm Diệp trưởng lão với ta!”
“Ừm, lão phu ở đây cảm ơn Vạn Độc tông, các ngươi đi tìm Diệp trưởng lão đi.”
Ông cụ Tề nói.
“Bản vương cũng muốn đi một chuyến, vừa rồi bản vương cũng bày tỏ lòng biết ơn với Thập tứ trưởng lão, dù sao bản vương cũng quen biết với Mộng Nhã mấy năm trước, Thập tứ trưởng lão đã chữa khỏi cho Mộng Nhã, trong lòng bản vương cũng rất vui.”
Hạng Tứ Quý khẽ cười nói.
“Đa tạ Quý Vương điện hạ quan tâm!”
Tề Mộng Nhã hơi cúi người.
Đôi mắt của Chân Văn Vũ ngưng tụ!
Người hoàng huynh này của hắn thật thủ đoạn!
Một việc hoàn toàn không liên quan gì đến hắn, hắn chỉ cần làm một chút việc nhỏ, tặng một ít lễ vật cho Diệp Thiên Dật, thì đã có thể biểu đạt tấm lòng của mình với Tề gia, giành được thiện cảm của Tề gia rồi.
Phía trên ngọn chủ phong.
“Thập tứ trưởng lão.”
“Diệp trưởng lão!”
Người Tề gia ôm quyền với Diệp Thiên Dật, Tề Mộng Nhã hơi cúi người.
Hạng Tứ Quý kia cũng hô lên một tiếng.
“Đậu phộng? Đó là... Tề Mộng Nhã sao?”
“Chết tiệt chết tiệt! Thật xinh đẹp! Quả nhiên giống như tin đồn, thật sự rất đẹp.”
“Nói thật, rất hâm mộ Thập tứ trưởng lão, hắn dù sao cũng đã anh hùng cứu mỹ nhân đúng không? Đoán chừng có thể mượn cơ hội này mà phát triển phát triển với Tề Mộng Nhã đây mà.”
“Điều này vẫn là thôi đi, Quý Vương điện hạ rất thích Tề Mộng Nhã, cũng đang theo đuổi nàng, Thập tứ trưởng lão cho dù có phách lối đi nữa cũng không đến mức nói dám tranh giành phụ nữ với Quý Vương điện hạ ta chứ?”
“Nói cũng đúng.”
“Hơn nữa ta nghe nói, mối quan hệ của Thập tứ trưởng lão và Tề Mộng Nhã dường như vì trị liệu chứ không giống bình thường, bên ngoài bây giờ đều đang đồn đại, hôm qua ta xuống thành Liễu Châu dưới núi, dù sao cũng đều đồn đại như vậy, không có lửa làm sao có khói, đoán chừng có người đã nhìn thấy điều gì.”
“Chả trách, rất ít khi thấy Thập tứ trưởng lão xuất hiện trong tông môn, có thể là đi hẹn hò rồi?”
“...”
Những đệ tử xung quanh bàn tán sôi nổi..
Mà Hạng Tứ Quý đã nghe vào tai, đôi mắt ngưng lại, trong lòng càng phẫn nộ.
“Tề gia chủ! Mộng Nhã cô nương.”
Diệp Thiên Dật mỉm cười gật đầu.
“Tỷ tỷ xinh đẹp.”
Tiểu Tử Nhi cũng chạy tới, sau đó khoác tay Tề Mộng Nhã.
Nàng mang bao tay, cho nên Diệp Thiên Dật cũng không lo lắng.
“Tử Nhi.”
Tề Mộng Nhã cũng rất vui vẻ nhẹ nhàng xoa Tiểu Tử Nhi.
“Tỷ tỷ xinh đẹp có phải thích đại ca ca hay không? Vì sao lại đến thăm đại ca ca vậy?”
Tiểu Tử Nhi chớp đôi mắt to hỏi.
Mọi người: “...”
Khuôn mặt của Tề Mộng Nhã hơi đỏ lên.
“Ta... ta đến để cảm tạ ơn cứu mạng của Diệp trưởng lão.”
Rắc rắc rắc _ _ _
Hạng Tứ Quý nắm chặt quyền, nhất là khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ của Tề Mộng Nhã...
Khốn nạn!
Hắn thề không đội trời chung với tên Diệp Thiên Dật này!
Tranh giành người phụ nữ của hắn?
Muốn chết đây mà!
Hắn đang nỗ lực khắc chế chính mình.
“Ồ... Tỷ tỷ gạt người, đại ca ca đẹp trai như thế, các cô gái chắc chắc đều sẽ thích, không sao đâu, chỉ cần tỷ tỷ xinh đẹp đừng giành hết đại ca ca, để lại cho Tiểu Tử Nhi một chút, Tiểu Tử Nhi sẽ không trách tỷ tỷ xinh đẹp đâu.”
Tiểu Tử Nhi ngây ngô nói.
Diệp Thiên Dật cũng sờ lên chóp mũi.
“Đồng ngôn vô kỵ, đồng ngôn vô kỵ.”
“Ha ha ha, phải, lệnh muội thật sự đáng yêu, tướng mạo của Diệp trưởng lão cũng là Thiên Nhân chi tư.” Tề Hướng Dương vừa cười vừa nói.
“Tề gia chủ quá khen rồi.”
“Nhìn Diệp trưởng lão thân sĩ như vậy, phong độ nhẹ nhàng, chắc hẳn xuất thân cũng bất phàm.”
Diệp Thiên Dật; “...”
Phong độ nhẹ nhàng...
Ừm, chính xác.
Đó là hắn chưa thấy qua dáng vẻ Diệp Thiên Dật mắng chửi người khác thôi.
Chỉ là nói ở đây, Diệp Thiên Dật tạm thời muốn khiêm tốn chút, dù sao cũng là trưởng lão, hình người dáng người một chút.
“Nào có thân thế gì chứ, các vị mời ngồi.”
“Không cần không cần đâu.”
Sau đó Tề Hướng Dương lấy ra một Nhẫn Không Gian đưa cho Diệp Thiên Dật.
“Diệp trưởng lão, đây là quà cảm ơn mà Tề gia chúng ta đã chuẩn bị trong ba ngày, tin rằng Diệp trưởng lão nhất định hài lòng! Ngài yên tâm, mấy đời Tề gia ta làm người đều rất song phẳng, đồ vật bên trong tuyệt đối là sự chuẩn bị xuất phát từ nội tâm chúng ta, giá trị chắc chắn không thấp!”
Sau đó Diệp Thiên Dật đi tới nhận lấy.
“Vậy bản trưởng lão cũng không làm kiêu nữa.”
“Ha ha ha, tốt nhất, tốt nhất!”
Tề Hướng Dương cởi mở cười nói.
“Mộng Nhã, con phải cảm ơn Diệp trưởng lão thật nhiều, để cha đi cảm ơn Thẩm tông chủ một chuyến!”
“Vâng, phụ thân!”
Tề Mộng Nhã hơi cúi người.
Sau đó bọn họ liền rời khỏi đó.
“Quý Vương điện hạ còn có việc sao?”
Diệp Thiên Dật đứng ở đó nhìn Hạng Tứ Quý.
“Hả, không có chuyện gì.”
Hạng Tứ Quý cười cười.
“Vậy các ngươi trò chuyện đi, bản vương đi trước, Mộng Nhã, bản vương đi trước đây.”
“Quý Vương điện hạ đi thong thả!
Sau đó Hạng Tứ Quý xoay người rời đi, lúc xoay người, nụ cười trên gương mặt hắn trở nên lạnh lùng.
“Tiểu Tử Nhi, ngươi đi chơi đi.”
“Dạ, được!”
Sau đó Tiểu Tử Nhi chạy ra.
“Diệp trưởng lão, thật vô cùng cảm tạ ơn cứu mạng của ngươi.”
Tề Mộng Nhã nhỏ nhẹ nói.
“Mộng Nhã cô nương cũng đừng xưng hô như vậy với ta, chúng ta ngang hàng mà.”
“Vậy... Mộng Nhã gọi ngươi là Diệp công tử nhé?”
“Ha ha ha, được, ta đưa Mộng Nhã cô nương đi dạo nhé?”
“Làm phiền Diệp công tử rồi.”
Sau đó hai người bọn họ đi ra.
“Diệp công tử, ngươi phải cẩn thận một chút với Quý Vương.”
Tề Mộng Nhã trực tiếp mở miệng nhắc nhở Diệp Thiên Dật một tiếng.
Diệp Thiên Dật cười: “Mộng Nhã cô nương yên tâm, chuyện nàng có thể hiểu rõ, làm sao ta không thể hiểu chứ?”
“Vậy thì tốt rồi, Mộng Nhã chỉ là lo lắng, không nhất định vậy.”
Diệp Thiên Dật gật đầu.
Hai người đi tới bên một vách núi, Diệp Thiên Dật ngồi xuống, dùng phép tạo hóa biến ra một điếu thuốc, sau đó chậm rãi hút thuốc.
“Đây là?”
Tề Mộng Nhã nghi ngờ hỏi.
“Thuốc lá.”
“Diệp công tử đến từ thế giới bên ngoài đúng không?”
Tề Mộng Nhã hỏi một tiếng.
Đã nhiều năm rồi, cho dù bọn họ chưa từng thấy thuốc lá, nhưng chung quy có thể nghe nói về nó từ những người khác đến đây, hoặc là truyền ra ngoài, mà biết được có một vật như vậy.
“Vâng!”
“Thảo nào.”
Tề Mộng Nhã có chút hiểu biết.
Chả trách hắn có bản lĩnh như vậy.
“Ở thế giới của các ngươi, Diệp công tử chắc cũng là một người kiệt xuất?”
Tề Mộng Nhã hỏi.
“Cũng không cho là kiệt xuất, chỉ là một người bị bắt nạt từ nhỏ đến lớn.”
“Làm sao có thể chứ? Cho dù khả năng nhìn người của Mộng Nhã nông cạn, nhưng sự can đảm, quyết đoán, năng lực và từng câu từng chữ mà Diệp công tử biểu hiện ra đều chắc chắn không phải như thế! Diệp công tử khiêm tốn rồi.”
Diệp Thiên Dật duỗi lưng một cái, quay đầu nhìn Tề Mộng Nhã.
Nàng lập tức cúi đầu, giống như ngại ngùng đối mặt với Diệp Thiên Dật vậy.
“Tiểu thư à, ta không muốn lưu tình ở đây, nàng cũng đừng chủ động đưa tới cửa chứ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận