Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 2157: Người phụ nữ thông minh

Nghe được lời nói của Diệp Thiên Dật, Tề Mộng Nhã hoàn toàn sững sờ ngay tại chỗ.
Không phải...
Hai dáng dấp.
Diệp Thiên Dật trong ấn tượng của Tề Mộng Nhã, là một chính nhân quân tử, hắn nói chuyện cũng hay, hành động cử chỉ cũng được, chính là cảm giác kiên cường chính trực, thân sĩ phong độ nhẹ nhàng.
Mà câu nói vừa rồi của hắn, biểu hiện trong nháy mắt đó của hắn, hoàn toàn là một người khác.
Lời nói vừa rồi của hắn, nét mặt của hắn...
Cợt nhả... không đàng hoàng.
Phù hợp với dung mạo của hắn, cảm giác đó giống như là một mũi tên pha lê ma thuật đâm vào trái tim của nàng vậy.
Đời này chưa từng có cảm giác như vậy!
Mà Diệp Thiên Dật trước đó, cho dù có đẹp trai, trong mắt của Tề Mộng Nhã, căn bản không đạt tới cảm giác trình độ này!
Mặc dù ban đầu rất có thiện cảm.
Nhưng cảm giác vừa rồi đó... giống như một con sói với đôi mắt màu xanh lục nhìn chằm chằm nàng trong bóng tối vậy.
Toàn thân nàng đều nổi da gà.
“Diệp... Diệp công tử...”
Tề Mộng Nhã theo bản năng muốn lùi về sau một bước.
Sợ hãi, nhưng nỗi sợ này không phải nói là người này rất kinh khủng, mà giống như là mình có thể bị hắn tùy ý khống chế trong lòng bàn tay vậy.
“Sao thế? Không quen rồi sao??”
Khoé miệng Diệp Thiên Dật mang theo nụ cười xấu xa nhìn nàng.
“Vẫn... vẫn tốt, chỉ là thay đổi hơi nhiều.”
Tề Mộng Nhã nhỏ nhẹ nói.
Nàng không dám nhìn vào mắt Diệp Thiên Dật.
Tim của nàng đập thình thịnh.
Giống như là một cảm giác... động lòng vậy.
Diệp Thiên Dật hít mạnh một hơi thuốc.
“Không chọc ngươi nữa.”
Diệp Thiên Dật nói ra câu nói này, tảng đá lớn trong lòng Tề Mộng Nhã đã được đặt xuống.
“Tề gia nợ ta một món nợ ân tình đúng không?”
Diệp Thiên Dật hỏi một câu.
“Vâng! Mặc dù Tề gia đưa thù lao cho Diệp công tử, nhưng ân tình này cũng không thể trả! Diệp công tử có gì chỉ giáo cứ nói đi đừng ngại.”
Tề Mộng Nhã nói.
“Cũng không cho là chỉ giáo gì, vậy ân tình này bây giờ ta muốn các ngươi trả.”
“Ngươi nói đi.”
“Gả ngươi cho ta, như thế nào?”
Sau đó Diệp Thiên Dật quay đầu lại nhìn Tề Mộng Nhã cười.
Soạt_ _ _
Gương mặt nàng đột nhiên lại đỏ lên.
“Diệp công tử nói đùa rồi, Diệp công tử chỉ tới đây rèn luyện, mấy năm sau sẽ rời đi, sau đó cũng không có cách nào đến đại lục Đồ Đằng nữa, quy tắc này Mộng Nhã vẫn rất rõ, cho nên Diệp công tử đừng nói đùa nữa.”
“À há, nàng còn nhớ rõ điều này.”
Diệp Thiên Dật dập tắt thuốc.
“Chuyện hôm nay nàng cũng không cần nói với người khác, cho dù nàng có nói cũng không sao.”
“Mộng Nhã hiểu rõ, Diệp công tử xin yên tâm.”
“Được rồi, đi thôi, ta đưa nàng đi dạo chơi.”
Sau đó bọn họ cùng nhau đi về phía trước.
Rất lâu không nói chuyện, vẫn là Tề Mộng Nhã phá vỡ sự yên tĩnh đó.
“Diệp công tử đến Vạn Độc tông là có nguyên nhân đặc biệt gì sao?”
Tề Mộng Nhã hỏi.
“Có thể có nguyên nhân gì chứ? Vừa hay ta thích hợp với chỗ này thôi.”
Diệp Thiên Dật nhún vai.
“Có thể... bản lĩnh mà hiện tại Diệp công tử thể hiện ra chắc không bằng 10% của ngươi? Ngươi đang có ý khống chế năng lực của mình mà không để nhiều người nhìn thấy, điều này, ta có thể hiểu được, nhưng với tố chất của ngươi cho dù làm một vị trưởng lão ở Vạn Độc tông cũng tuyệt đối là không biết trọng nhân tài rồi.”
Tề Mộng Nhã nhỏ nhẹ nói.
“Làm sao nàng biết ta thể hiện ra ít như vậy chứ?”
Diệp Thiên Dật nhìn nàng.
“Sức mạnh của Hỏa Thần Châu, ta biết.”
Diệp Thiên Dật; “...”
Một câu nói bất thình lình của nàng khiến Diệp Thiên Dật ngơ ngác.
“Diệp công tử đừng lo lắng, Mộng Nhã tuyệt đối sẽ không nói cho bất cứ ai, nếu không, Mộng Nhã cũng sẽ không nói ra, hơn nữa đã sớm nói cho người nhà rồi.”
Diệp Thiên Dật không nhịn được cười một tiếng.
“Là ta xem thường nàng rồi, ta nói là, Tề gia dù sao cũng là một gia tộc lớn có thế lực gần Đế cấp, thiên kim Tề gia làm sao có thể chỉ là một thiên tài đơn thuần chứ?”
“Không, Diệp công tử hiểu lầm rồi.”
Sau đó Tề Mộng Nhã nói: “Là có một ngày, Mộng Nhã ra ngoài hái thuốc gặp thương nhân kim tệ, ở chỗ thương nhân kim tệ mua một thứ đồ, có thấy qua Hỏa Thần Châu, đã từng cảm nhận qua sức mạnh của nó, cho nên trong lòng Mộng Nhã nhớ rõ, sức mạnh mà Diệp công tử chữa trị cho Mộng Nhã lúc đó, khiến Mộng Nhã nhớ tới, hơn nữa...”
Tề Mộng Nhã do dự một chút, nói: “Mấy ngày nay Mộng Nhã điều tra một chút, một vài chuyện ở bên kia thành Trường Thiên, Cửu Thiên tông, Liệt Dương tông vvv, Mộng Nhã cho rằng đó chính là Diệp công tử.”
Người phụ nữ này...
Không đơn giản.
“Cho nên Diệp công tử phải cẩn thận, bởi vì Mộng Nhã cố ý điều tra mới biết được, dù sao ở đó truyền ra tin tức của thương nhân kim, nhưng trong Vạn Độc tông bao gồm các vị điện hạ, có lẽ bọn họ vẫn chưa có nghĩ đến, nhỡ đâu...”
Diệp Thiên Dật muốn vò đầu.
Điều này quả thật hơi đau đầu.
Muốn điều tra ra không đơn giản, nhưng chắc chắn cũng không khó! Đến bây giờ bọn họ vẫn chưa điều tra ra được đó là bởi vì bọn họ căn bản không nghĩ đến, mà một khi bọn họ nghĩ đến, vậy rất dễ dàng tìm được Diệp Thiên Dật rồi.
“Không sao đâu.”
Diệp Thiên Dật nói một câu.
“Chẳng lẽ Diệp công tử không lo lắng sao?”
Dù sao theo suy nghĩ của Tề Mộng Nhã, nàng hoàn toàn nghĩ không ra, nếu một khi chuyện kia xảy ra, hắn phải làm sao?
Hắn ở bên ngoài có thế lực, thực lực cũng mạnh, nhưng ở chỗ này...
“Ta ở trong tông môn, còn có thể có chuyện gì chứ?”
“Vậy nhỡ đâu người trong tông môn muốn hại Diệp công tử thì sao?”
Diệp Thiên Dật cười.
“Vậy phải xem bản lĩnh của bọn họ rồi, ít nhất bên ngoài bọn họ không làm được gì.”
“Chẳng lẽ Diệp công tử dự định phát triển Vạn Độc tông thành thế lực của mình?”
Tề Mộng Nhã bất thình lình hỏi.
Diệp Thiên Dật: “...”
Oh chết tiệt.
Người phụ nữ này, làm sao nàng có thể nghĩ tới điều này chứ?
Diệp Thiên Dật cho rằng, có thể nghĩ tới điều này thật sự không hợp thói thường!
“Nàng không cảm thấy câu nói này của nàng có chút không hợp thói thường sao?”
Diệp Thiên Dật hỏi.
Người phụ nữ này thật thông minh.
Sau đó Tề Mộng Nhã nhẹ nhàng nói: “Thật sự xin lỗi, ta chỉ là thuận miệng nói ra mà thôi, chỉ là sau khi loại bỏ một vài khả năng, điều mà Mộng Nhã có thể nghĩ đến là khả năng này.”
Không hợp thói thường.
Đoán chừng trong lòng nàng có bảy tám phần cho là như vậy.
“Nói như thế nào đây? Nàng thật là thông minh.”
Diệp Thiên Dật xoa cằm nhìn Tề Mộng Nhã.
Tề Mộng Nhã chân tay hơi luống cuống.
Nàng cho dù hơi ngay thẳng, nhưng nàng thật tình không có ý gì khác.
“Diệp công tử, ngươi tin tưởng Mộng Nhã, Mộng Nhã tuyệt đối sẽ không nói cho bất cứ ai, hơn nữa, đây cũng chỉ là suy đoán của Mộng Nhã mà thôi.”
Tề Mộng Nhã nói.
“Ừm.”
Diệp Thiên Dật gật đầu.
Câu nói kia của nàng chỉ là suy đoán của nàng, đã nói rõ thái độ của nàng rồi.
Hơn nữa, mặc dù Diệp Thiên Dật không quen biết nàng, nhưng chính là tin tưởng nàng một cách khó hiểu.
Được rồi, không sao đâu.
Lại có thể có gì chứ?
“Đi thôi, bản trưởng lão còn phải dạy những nữ đệ tử kia nữa.”
Diệp Thiên Dật duỗi lưng một cái.
Tề Mộng Nhã gật đầu, sau đó đi theo phía sau Diệp Thiên Dật.
“Vậy cũng đừng qua nữa.”
Diệp Thiên Dật ôm quyền với Tề Mộng Nhã.
Tề Mộng Nhã hơi cúi người.
“Mộng Nhã còn có một chuyện muốn nhờ.”
“Nàng nói đi.”
“Không biết hôm nay và ngày mai Diệp công tử có thời gian không? Chúng ta muốn mời Diệp công tử đến Tề phủ ăn cơm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận