Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 221: Lão già ta đây là một kẻ có sức mạnh phi phàm, Thiên Dật (1)

"Thứ nhất là thành Thánh Thiên Thủy không có nhiều không gian cho ta phát triển, thứ hai là nơi này rất nguy hiểm, vậy nên ta quyết định đi Đế quốc khác. Đến học viện ở Đế quốc Cửu Châu cũng có thể nâng cao cảnh giới của bản thân, vì thế ta muốn hỏi ngươi có muốn đi cùng ta hay không?
Tinh Bảo Bảo cúi đầu.
"Ta... Ta cũng muốn đi, nhưng mà..."
"Không sao, nếu ngươi đi ta nhất định có thể thuyết phục được ông nội ngươi."
Diệp Thiên Dật nói.
Tinh Bảo Bảo lắc đầu: "Nhưng thiên phú của Tinh Tinh không đủ tốt để có tư cách vào học ở học viện của Đế quốc Cửu Châu, Tinh Tinh vẫn ở nhà thì hơn."
Diệp Thiên Dật nhìn nàng.
“Không đi sao?”
"Ừm... Bào giờ nghỉ Tinh Tinh sẽ lập tức đến thăm anh Thiên Dật, anh cũng phải nhớ về thăm Tinh Tinh nha." Tinh Bảo Bảo nhoẻn miệng cười với Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dài thầm thở dài.
"Ta có thể giúp ngươi vào học viện."
Tinh Bảo Bảo lắc đầu.
"Anh Thiên Dật không cần phải vậy, ông nội cũng không nỡ xa Tinh Tinh, Tinh Tinh vẫn nên ở đây với ông nội thì hơn, anh Thiên Dật cố gắng lên, nhất định phải trở thành võ giả lợi hại nhất đấy."
"Ta sẽ cố gắng, cả ngươi cũng phải nỗ lực, có thời gian ta sẽ tới thăm ngươi."
"Dạ dạ."
Sau đó, Diệp Thiên Dật rời đi.
Nói thế nào nhỉ? Cô bé ngốc Tinh Bảo Bảo này thật làm người khác đau lòng. Diệp Thiên Dật muốn mang nàng đi cùng, nhưng nàng cũng rất lý trí, muốn ở lại bầu bạn với ông nội ……
Thật may mắn rằng đây không phải là thế giới hoàn toàn chỉ có tu luyện, có điện thoại di động, có internet. Họ có thể cùng nhau nói chuyện, cùng nhau chơi trò chơi ngay khi cả hai cách xa nhau hàng nghìn km.
Tinh Bảo Bảo nắm chặt bàn tay nhỏ ửng hồng, đôi mắt đỏ bừng.
Nàng phải thật chăm chỉ, trở thành một cường giả mạnh mẽ, để có thể cùng một thế giới với anh Thiên Dật, nàng nhất định sẽ trở nên mạnh mẽ hơn.
Còn Diệp Thiên Dật phải nhanh chóng tranh thủ thời gian đi đến Đế quốc Cửu Châu, bởi vì nhiệm vụ đã được kích hoạt. Đi đến Cửu Châu chỉ cần nửa ngày, trong vòng ba ngày phải khiến một người cảm nhận được cảm giác tuyệt vọng. Hắn không biết mình có thể làm được hay không, thế nên phải nhanh chóng lên đường thôi.
Khi Diệp Thiên Dật trở về nhà, mọi người đã cùng nhau tập trung đông đủ, không cần đem theo quá nhiều đồ, đem theo tiền là được rồi.
Bạch Hàn Tuyết, Thi Gia Nhất đang cùng nhau chơi đùa với Tiểu Anh Vũ, có thể nhìn thấy được bọn họ vô cùng vô cùng thích cô nhóc này, vừa đáng yêu, vừa ngốc nghếch… Trái tim thiếu nữ của bọn họ quả thật không thể chống lại được.
“Chủ nhân papa……”
Tiểu Anh Vũ vừa nhìn thấy Diệp Thiên Dật là vui vẻ chạy đến chỗ của hắn, nhảy vào vòng tay của Diệp Thiên Dật, quấn lấy hắn, cười khúc khích.
Nghe được cách Tiểu Anh Vũ gọi Diệp Thiên Dật, mấy cô gái đều chết lặng……
Chủ nhân? Papa?
Đệt! Biến thái chết đi mất.
“Ngươi thật là biến thái mà.”
Thi Gia Nhất trừng mắt nhìn Diệp Thiên Dật một cái.
“Ặc.”
Diệp Thiên Dật xấu hổ sờ sờ chóp mũi, sau đó đặt Tiểu Anh Vũ xuống.
“Ngươi nghe ta giải thích đã, nàng tự thích gọi ta như thế, chứ không phải là ta dạy đâu, ngươi nói có đúng không, Tiểu Anh Vũ?”
Tiểu Anh Vũ nghiêng nghiêng đâu, sau đó gật gật đầu.
“Ta nghĩ Diệp Thiên Dật cũng không biến thái đến mức độ đó, dù sao Tiểu Anh Vũ cũng còn quá nhỏ.” Họa Thủy nói.
“Đúng vậy nha.” Diệp Thiên Dật gật đầu liên tục.
“Ai mà biết được.”
Thi Gia Nhất nói.
Sau đó, mấy cô gái âm thầm im lặng, như thể …. Ai mà biết được.
Bọn họ rất tò mò Tiểu Anh Vũ từ đâu đến, nhưng bọn họ cũng không hỏi.
“Chúng ta cùng xuất phát thôi.”
Diệp Thiên Dật nói.
Liễu Khuynh Ngữ nói: “Máy bay đã chuẩn bị xong rồi. Các vị trưởng lão nhà họ Bạch đều đã lên máy bay. Chúng ta cũng lên luôn đi.”
“Giỏi ghê ha.”

Tám tiếng sau đó, máy bay hạ cánh xuống sân bay của thành Cửu Châu Thiên tại Đế quốc Cửu Châu. Toàn bộ gia đình nhà họ Bạch của Bạch Chính Nguyên tạm thời định cư tại một trang viên, nhà họ Bạch cũng vứt bỏ toàn bộ cơ nghiệp, mấy ngày này bán toàn bộ của cải lấy tiền mặt, chuyển đến nơi này. Theo như lời Bạch Chính Nguyên nói, hắn lựa chọn sống an ổn ở đây, hoặc tại thành Cửu Châu Thiên với tham vọng phát triển cơ đồ kinh doanh. Diệp Thiên Dật cảm thấy hắn sẽ lựa chọn vế thứ hai, mặc dù Bạch Chính Nguyên có thể không có tham vọng lớn đến vậy, nhưng cũng không trở nên tầm thường vô vị, hắn vẫn muốn đặt nền móng cho đứa con gái quý giá của mình.
Vậy những người còn lại thì sao…..?
Diệp Thiên Dật, Mộ Thiên Tuyết còn có Bạch Hàn Tuyết, Tiểu Anh Vũ sống trong một ngôi nhà ba phòng ngủ. Đây là một tiểu khu vô cùng vô cùng đắt đỏ, một mét vuông cũng phải khoảng hai trăm nghìn tệ, vả lại còn là khu thành thị. Sống đối diện với bọn họ là Họa Thủy và Thi Gia Nhất. Thực ra mà nói, bọn họ cũng coi là cùng sống chung trong một mái nhà.
Nhưng Diệp Thiên Dật lại rất không vui. Tại sao?
Hoặc là mình chỉ sống chung với Thần tiên tỷ tỷ, hoặc là chỉ sống chung với Bạch Hàn Tuyết, bây giờ ba người họ lại sống chung với nhau. Hắn gần như không thể nuôi dưỡng tình cảm với Thần tiên tỷ tỷ, thứ hai có Thần tiên tỷ tỷ hắn cũng không thể qua lại gì với Tiểu Hàn Tuyết được…. Còn có thêm một đứa nhóc con này nữa! Nghĩ đến đây đã cảm thấy không vui.
Nhưng mà dù sao đứa nhóc con này còn có chút hữu dụng, Diệp Thiên Dật vẫn khá thích nàng.
Vốn dĩ ban đầu, Bạch Hàn Tuyết dự định sống cùng với Thi Gia Nhất và Họa Thủy, nhưng Tiểu Anh Vũ cứ nhất quyết lôi kéo Bạch Hàn Tuyết, sau đó nàng chuyển đến chỗ Diệp Thiên Dật ở.
Liễu Thiển Thiển và Liễu Khuynh Ngữ đương nhiên không sống cùng họ, một người là ngôi sao thần tượng nổi tiếng, một người là trưởng nữ của nhà họ Liễu, thân phận vô cùng đặc biệt. Nhưng mà tạm thời bọn họ sẽ sống ở đây, vả lại hai người họ cũng đều là học sinh của Học viện Cửu Châu Thánh.
Tiểu Anh Vũ cũng coi như đã gia nhập vào đại gia đình của họ. Dưới hoàn cảnh bình thường, nàng sẽ sống cuộc sống như người bình thường. Diệp Thiên Dật cũng sẽ không bỏ nàng vào bên trong không gian.
Mà hiện tại bọn họ đang chờ đợi một việc, đó là Học viện Cửu Châu Thánh ở thành Cửu Châu Thiên sẽ nhập học trong ba ngày nữa, tin tưởng rằng mọi người sẽ sớm nhanh chóng hòa nhập được với nơi ở mới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận