Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 287: Thần tiên tỷ tỷ các nàng cũng đến…

Hắn cảm thấy mình chưa hẳn đã đoạt được người phụ nữ này, nàng có vẻ không đơn giản, nhưng cũng không chắc chắn lắm, mối quan hệ giữa nàng và Diệp Thiên Dật thế nào còn chưa xác định được, điều quan trọng bây giờ là hắn muốn khiến Diệp Thiên Dật đến từ một Đế quốc nhỏ này không có đất đặt chân ở thành Cửu Châu Thiên này nữa! Người phụ nữ của Uông Thiên Thành, Tử Yên Nhiên, một tên nhãi đến từ một Đế quốc Thiên Thủy nho nhỏ mà lại dám mơ tưởng đến nàng sao? Đã có một người phụ nữ như thế này ở bên cạnh rồi, dù không phải người yêu, thì ngươi cũng không nên vươn tay hướng về Tử Yên Nhiên nữa! Cho nên cũng không nên trách ta!
Sau đó Uông Thiên Thành bước vào một căn phòng, quan sát mọi diễn biến đang xảy ra.
"Nữ hoàng bệ hạ, thực lực của ngươi mạnh như vậy, hẳn là có thể tùy tiện thay đổi lớn nhỏ của con xúc xắc đúng không?"
Thường Hi gật đầu.
Quy tắc ngầm của sòng bạc chính là vậy, sẽ có cường giả khống chế tình hình trên bàn, nhất là tầng cao nhất, nơi đó có rất nhiều người đánh bạc thực chất là người của sòng bạc, kiếm tiền của những tên ngốc, cho nên tiếp theo Diệp Thiên Dật cũng đoán được sẽ gặp phải chuyện gì, nhất là khi hắn nhìn thấy người đó là Uông Thiên Thành.
Bọn họ không có thù oán gì, nhưng Diệp Thiên Dật có thể thấy được hắn rất ghét mình.
Sau đó, Diệp Thiên Dật lấy ra một tấm bùa dán vào quần áo mình, đây là truyền thanh phù, có thể truyền âm cho bất kỳ ai trong phạm vi tầm mắt của hắn.
"Vậy đến lúc đó mời Nữ hoàng bệ hạ người xem một vở kịch hay."
Thường Hi biết đại khái Diệp Thiên Dật muốn làm gì, đã đến đây rồi, vậy nàng liền để Diệp Thiên Dật chơi đùa thật tốt, nàng như thế nào đều được.
"Ừm--"
"Đúng rồi, sòng bạc này là của Uông gia."
Diệp Thiên Dật nói.
"Uông gia đúng không..."
Thường Hi hơi hơi trầm ngâm, ánh mắt lạnh lùng.
Là gia tộc đỉnh cấp của thành Cửu Châu Thiên, Uông gia vậy mà không theo quy tắc của nàng còn trắng trợn như thế, nàng vô cùng tức giận.
"Bình tĩnh bình tĩnh, chắc hẳn đợi chút nữa Nữ hoàng bệ hạ người có thể nhìn thấy người Uông gia."
Diệp Thiên Dật mỉm cười, sau đó hai người đi lên tầng sáu.
Vừa có thể giúp Thường Hi một việc, mình còn có thể kiếm tiền, tội gì mà không làm? Tiền vẫn là nên nhiều một chút thì tốt hơn, dù sao trong nhà cũng có nuôi, à không có một thần tiên tỷ tỷ rất biết tiêu tiền… Còn phải nuôi nhiều cô gái như vậy nữa...
Tầng sáu rất rộng lớn, lộng lẫy, có rượu vang đỏ miễn phí, đồ ăn nhẹ, các loại ghế da dựa, người cũng không ít, âu phục giày da, mỹ nữ trong lòng.
Sự xuất hiện của cả hai ngay lập tức thu hút rất nhiều ánh mắt của mọi người.
Bọn họ nhìn thấy Diệp Thiên Dật và Thường Hi, nhao nhao hít sâu một hơi.
"Hai người này là ai? Ta chưa từng thấy qua, cô gái kia quả thực là xinh đẹp, giống như một tiên nữ vậy!"
"Quá rung động, lẽ nào là một thiên kim của đại gia tộc nào đó? Không không không, thiên kim đại gia tộc nào mà chúng ta không biết cơ chứ? Thế nhưng là chưa bao giờ thấy qua nàng, chẳng lẽ là từ nơi khác đến?”
"Khí chất cao quý, thân phận chắc chắn không thấp, nhưng hẳn không phải người thành Cửu Châu Thiên, mà khả năng là thiếu tiền, nếu không cũng không đến sòng bạc này."
"..."
Hai người vừa bước vào đã trở thành tâm điểm chú ý của tất cả mọi người rồi.
"Hai vị, chơi mấy ván?"
Một người đàn ông trung niên cầm ly rượu đỏ mỉm cười bước tới.
"Nghe nói một ván 30 triệu?"
Diệp Thiên Dật thỏi.
"Haha, ít hơn chút cũng có, 5 triệu 10 triệu đều được."
"Được thôi."
"Mời."
...
Vào lúc này, mấy người tiến vào tầng một, trở thành tâm điểm càng lớn hơn.
"Chị Thập Nhất, sao chị lại muốn đến sòng bạc thế?"
Bạch Hàn Tuyết cau mày, nàng không thích loại địa phương này, bởi vì nàng biết trước kia vì bài bạc mà Diệp Thiên Dật thật sự khiến Diện Thiên Nhi buồn phiền không ít, nàng cũng rất ghét nơi này.
Họa Thủy, Mộ Thiên Tuyết phía sau cùng tiểu Anh Vũ kéo lại cảm thấy rất hứng thú nhìn nơi này.
Mộ Tiên Tuyết chưa bao giờ đến nơi như vậy, mặc dù Diệp Thiên Dật đã đưa nàng đi chơi rất nhiều nơi... Cảm giác những người nơi này đều dáng vẻ rất hưng phấn, cảm giác rất vui.
Thi Gia Nhất cười nói: "Chơi thôi, đi ra ngoài chơi còn không được càn rỡ một chút sao? Ta còn chưa tới sòng bạc chơi qua bao giờ, cảm nhận một chút lối sinh hoạt của Diệp cặn bã xem nó thế nào, chơi nhỏ thôi, cũng không phải đâu đầu ăn thua mà, chơi cho vui thôi."
"Cũng được."
Các nàng tới chơi không phải thật sự vì đánh bạc, chỉ là chơi giải trí chút thôi.
Uông Thiên Thanh đang theo dõi Diệp Thiên Dật ở lầu sáu đang chơi với người của hắn, Diệp Thiên Dật đã thắng liền ba ván, 15 triệu tới tay, đây là cục diện mà hắn muốn xem! Diệp Thiên Dật là Huyền Thiên cảnh bát giai, không có năng lực thay đổi con xúc xắc trong ống, cũng không có khả năng biết trước được là tiểu hay đại, đến lúc đó hắn ra tay, sau lưng mang theo cường giả Thiên Tôn cảnh, hắn muốn thắng sao thì có thể thắng như vậy! Trước hết để cho Diệp Thiên Dật này cảm thấy hôm nay may mắn cái đã!
Một tên phế vật đến từ Đế quốc Thiên Thủy trong mắt hắn cũng chỉ là tên phế vật có thể tùy ý đùa bỡn mà thôi, trước đây còn tưởng rằng có gì ghê gớm lắm.
Sau đó, hắn vô tình ngẩng đầu một cái liền choáng váng.
Bạch Hàn Tuyết, Thi Gia Nhất, Họa Thủy hắn biết, cô bé kia thì hắn không quan tâm lắm, hắn không có sở thích biến thái đó, nhưng còn có một cô gái...
Trời ạ!
Hôm nay rốt cuộc là ngày gì? Người phụ nữ bên cạnh Diệp Thiên Dật vừa rồi đã đủ nghịch thiên rồi, bây giờ lại đến một người nữa?
Thi Gia Nhất các nàng ở dưới tầng một mỗi người chơi vài ván, thắng 2000 tệ, Thi Gia Nhất đắc ý cười cười.
"Nè nè nè, chúng ta lên tầng sáu đi, nghe nói tầng sáu một ván cược mấy triệu mấy chục triệu lận đó."
Thi Gia Nhất muốn chơi lớn nói.
"Chị Thật Nhất, chẳng lẽ chị..."
Thi Gia Nhất: "Ta muốn chơi cũng phải có tiền để chơi chứ, lên trên xem trò vui thôi, một ván mấy chục triệu xem thích hơn".
"Được."
Sau đó mấy người vừa nói vừa cười đi lên.
Bởi vì các nàng quá đẹp, đẫn đến không ít người tầng 2 tầng 3 chú ý tới, họ cũng đi theo lên đến tầng 6, ngay lập tức số lượng người ở tầng sáu nhiều chưa từng thấy.
"Ta nói này ông anh, đã thua 40 triệu rồi, còn chơi nữa không?"
Diệp Thiên Dật cười.
"Không đánh không đánh nữa!"
Người đàn ông trung niên đó đi ra, Diệp Thiên Dật cười tủm tỉm thu mấy đồng chip lại, vừa vô ý nghiêng đầu, sau đó hắn… hoài nghi nhân sinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận