Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 307: Hoàng Nguyệt và Thường Hi (2)

Dịch: Cỏ Dại Team
Tiểu Anh Vũ mở to mắt nhìn chằm chằm mong đợi xem rốt cuộc là thứ đồ chơi gì.
Sau đó Mộ Thiên Tuyết xòe bàn tay phải trắng nõn của mình ra, Diệp Thiên Dật đặt tay của mình vào lòng bàn tay của Mộ Thiên Tuyết, sau đó mở bàn tay ra và đan từng ngón tay vào bàn tay của nàng.
Mộ Thiên Tuyết: “…”
“He he he…”
Sau đó Mộ Thiên Tuyết hất tay Diệp Thiên Dật ra, một mạch đi vào bếp không quan tâm đến Diệp Thiên Dật nữa.
Diệp Thiên Dật ngây ra một lúc.
À há! Thần tiên tỷ tỷ không tức giận, hắn nắm tay thần tiên tỷ tỷ, mười ngón tay đan vào nhau cũng không đơn giản như những lần chạm nhẹ vào tay trước đây, ấy thế mà lần này nàng lại không giận! Diệp Thiên Dật đã soạn sẵn mấy lời giải thích rồi…
Tin tốt.
“Chủ nhân papa…, như này là có ý gì?” Tiểu Anh Vũ chớp đôi mắt to tròn, xòe đôi bàn tay của mình ra ngốc nghếch hỏi Diệp Thiên Dật.
“Cái này, đây chỉ là trêu ghẹo thần tiên tỷ tỷ thôi”
Diệp Thiên Dật vừa nói xong thì thấy Mộ Thiên Tuyết cầm con dao đi ra
Diệp Thiên Dật: ???
Đờ đờ đờ đờ mờ!!
Nàng sẽ chém chết mình sao?
“Ngươi dạy ta phải làm thế nào để cắt khoai tây thật mỏng đi.”
Mộ Thiên Tuyết nhìn Diệp Thiên Dật nói. Viptruyenfull.com - ebook truyện giá rẻ
Diệp Thiên Dật thở phào nhẹ nhõm.
“Thực ra thì khoai tây thái sợ to một chút cũng rất ngon, mỏng quá thì là kiểu của nhà hàng, nhìn thì nhiều nhưng rất mỏng, thực chất là rất ít”. Diệp Thiên Dật nói.
“Ta thích mỏng”. Mộ Thiên Tuyết nói
“To rất ngon, nghe ta đi”
“Được thôi.”
Sau đó Diệp Thiên Dật và Mộ Thiên Tuyết cùng nhau nấu cơm ở trong bếp.
Tiểu Anh Vũ cứ nhảy lên ở phía sau chỉ để nhìn họ cắt thức ăn nhưng chẳng thể nhìn thấy, sau đó nó hít một hơi, nhảy lên người Diệp Thiên Dật, từ từ trèo lên ngồi trên cổ Diệp Thiên Dật rồi ngây ngô cười hahaha, Diệp Thiên Dật cũng chẳng biết nó đang cười cái gì nữa.
“Tại sao trên người ngươi lại có mùi vậy?”
Mộ Thiên Tuyết vừa cắt khoai tây vừa nhìn Diệp Thiên Dật với vẻ nghi ngờ.
Diệp Thiên Dật bỗng có chút xấu hổ.
Không phải đâu? Hắn tắm rồi mà.
“Vẫn…vẫn là mùi giống lần trước ngươi ngửi được à? ” Diệp Thiên Dật ngượng ngùng hỏi.
Mộ Thiên Tuyết gật đầu, sau đó tiến lại gần ngửi ngửi cổ của Diệp Thiên Dật.
“Còn có mùi cơ thể của người phụ nữ hôm qua”
Diệp Thiên Dật: “…”
Hắn biết Mộ Thiên Tuyết đang nhắc tới ai.
“Ta đi chơi cùng nàng mà, khụ khụ, khó tránh khỏi sự va chạm, có đúng không?”
“Vậy… mùi lạ trước đó là mùi gì, có phải là mùi của bánh ngọt không, ngươi nói đi.” Mộ Thiên Tuyết kiên trì hỏi.
Diệp Thiên Dật gãi đầu.
Hắn cũng muốn nói cho Thần tiên tỷ tỷ biết, nhưng mà ngươi cũng phải cho hắn cơ hội chớ.
“Để lần sau đi, lần sau ta sẽ nói”
Diệp Thiên Dật càng như vậy, Mộ Thiên Tuyết càng tò mò, không phải chỉ cần nói là mùi gì thôi sao? Tại sao lại khó như vậy?
“Được thôi”
Sau đó Diệp Thiên Dật bắt được đôi chân nhỏ bé của Tiểu Anh Vũ đang ngồi trên cổ mình.
“Cái con bé này mau xuống đi, để ta nấu cơm”
“Vậy chủ nhân papa phải hôn Tiểu Anh Vũ cơ, hi hi hi”
“Hôn hôn hôn…”

Hôm nay Thiên Chi Đảo có một vị khách đặc biệt.
Thường Hi đích thân ra ngoài đón tiếp nàng.
“Không ngờ người chết đi như ngươi còn có thể sống lại, thật là thú vị.”
Thường Hi nhẹ nhàng nói với Hoàng Nguyệt đang đứng trước mặt mình.
Tối hôm đó nhìn thấy Thánh Nguyệt chiếu rọi thiên địa nàng đã biết rằng nàng đã trở về từ cõi chết? Hay là nàng thực sự chưa từng chết? Chính nàng cũng không rõ nữa.
Cơn gió nhẹ làm lay động mái tóc của Hoàng Nguyệt, rồi nàng nhẹ nhàng nói: “Đến tìm người bạn sau bao nhiêu năm không có chút tiến bộ nào trong cảnh giới để uống một chén.”
Diệp Thiên Dật, Thần tiên tỷ tỷ và Tiểu Anh Vũ ăn xong ngồi trên sofa chơi một lúc, nhìn đồng hồ thì đã 9 giờ tối rồi, liền vội vàng tìm lý do để đi.
Quái lạ, bình thường giờ này thì Thường Hi đã thúc giục hắn rồi, sao hôm nay không thấy?
Mộ Thiên Tuyết liếc nhìn Diệp Thiên Dật, thực ra trong tiềm thứ đã muốn bí mật đi theo đến đó, bởi vì nàng thật sự rất buồn chán, chẳng có việc gì làm, mà mỗi lần Diệp Thiên Dật ra ngoài trở về thì khắp người đều toàn mang theo một mùi khó chịu, nàng cảm thấy rất kỳ lạ, muốn xem xem hắn ta đã tiếp xúc với thứ gì mà lại vương cái mùi đó lên trên người.
Suy nghĩ một chút thì nàng lại quyết định không đi, cùng Tiểu Anh Vũ ngồi trên ghế sofa xem TV.
….
Trong sảnh nhà khách tráng lệ của Thiên Chi Đảo, Thường Hi và Hoàng Nguyệt ngồi đối diện nhau, trên bàn bày biện đủ các thứ đồ ăn ngon.
“Khá là thú vị, khi ta rời đi thì thế gian cũng không như thế này, bây giờ mới nhận ra ngoài con người và yêu thú thì dường như ta chẳng biết thứ gì cả.”
Hoàng Nguyệt lắc lắc ly rượu đỏ trên tay, nói xong liền uống một ngụm.
“Như vậy ngươi cũng không thử nghĩ xem đã bao nhiêu năm trôi qua rồi, Hoàng Nguyệt tiền bối.”
Thường Hi cố tình gọi như vậy.
Hoàng Nguyệt quả đúng là tiền bối của nàng, bọn họ quen biết đã lâu, lúc đó Hoàng Nguyệt đã trở thành Thiên Đạo cảnh, còn Thường Hi mới chỉ vừa thăng cấp lên Thánh Quân cảnh, rất hợp ý nhau, bởi vì đủ loại nguyên nhân, hai người trở thành bạn tốt của nhau, nhưng đó đã là rất lâu trước đây rồi, sau này một người trở thành Nguyệt Thần của Nguyệt Thần Cung, một người trở thành Nữ hoàng của Đế quốc Cửu Châu, trong trận chiến năm ấy, Hoàng Nguyệt đã sử dụng không ít sức mạnh của Nguyệt Thần Cung để giúp đỡ Thường Hi.
Tình bạn này đã kéo dài rất lâu, cho đến khi Thường Hi chứng kiến nàng chết.
Hai người con gái xinh đẹp và quý phái đang ngồi ở đây, gặp gỡ nhau với danh nghĩa là những người bạn cũ của nhau, thật khó có thể khiến con người ta tưởng tượng ra cảnh tượng này.
“Ta còn nhớ khi ta ngã xuống ngươi là Thiên Đạo cảnh nhất giai, tại sao bây giờ mới chỉ ở nhị giai? Chẳng lẽ một ngàn năm qua chỉ tăng được mỗi một giai thôi sao?
Hoàng Nguyệt nhìn nàng một cách khó hiểu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận