Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 494: Ta nhớ ngươi chết đi được

Diệp Thiên Dậy cau mày.
“Ta nói này, đại ca, ngươi chạy cái gì.”
Diệp Tiên Nhi: “…”
“Nếu ngươi không đuổi theo ta cũng không chạy.” Nàng cố ý hạ thấp giọng nói.
Diệp Thiên Dật; "..."
Lại là một cô gái?
“Ngươi không chạy ta cũng không đuổi theo!”
Diệp Tiên Nhi thầm kinh hãi!
Trong thời gian ngắn, hắn đã thăng cấp rất rất nhiều ...
Nhưng nghĩ một chút cũng đúng, trước đó hắn là Luyện Thần cảnh thập giai cũng có thể đánh bại Bạch Thiên Hạo Huyền Thiên cảnh ngũ giai.
Cảnh giới của Diệp Tiên Nhi thăng cấp nhanh cũng có đạo lý, thiên phú của nàng vốn đã cực cao, lại luyện hóa Vô Thượng Thánh Liên Tâm, sau đó có được rất nhiều tài nguyên tu luyện của Nguyệt Thần Cung, thời gian ngắn như như vậy đột phá Lĩnh Vực cảnh cũng là hợp tình hợp lý!
Với thiên phú của nàng, đột phá nhanh như vậy cũng không cần lo lắng cái gì, thiên phú là đủ, chỉ cần củng cố cảnh giới một chút càng được rồi.
Diệp Thiên Dật luôn cảm thấy người này không có vẻ gì là uy hiếp, không phải là kẻ thù, lại cố tình không để cho mình nhìn thấy nàng…
“Ngươi hẳn không là người do Nữ hoàng phái đến theo dõi ta đấy chứ?”
Diệp Thiên Dật hỏi.
“Không phải, ta đi đây.”
Diệp Tiên Nhi thản nhiên nói một câu, sau đó muốn rời đi!
"Thời Gian Tĩnh Chỉ!”
Diệp Thiên Dật cưỡng ép dùng Phéo tạo hóa gia trì thuộc tính thời gian, thực hiện đình chỉ thời gian đối với Lĩnh Vực cảnh!
Hắn ngược lại muốn nhìn xem đây rốt cuộc là ai!
Sau đó Diệp Thiên Dật trực tiếp lao đến trước mặt nàng, thuận thế kéo mũ trùm đầu xuống, ngay sau đó, Diệp Thiên Dật cả người ngơ ngác ngay tại chỗ.
Cùng lúc đó, Diệp Tiên Nhi tránh thoát được Thời Gian Tĩnh Chỉ của hắn, nàng nhìn Diệp Thiên Dật, theo bản năng đội mũ lên, nhanh chóng xoay người lại.
Diệp Thiên Dật kinh ngạc nhìn Diệp Tiên Nhi.
Mẹ kiếp!! Nàng trốn tránh hắn làm gì!
Sau đó Diệp Thiên Dật bước đến ôm lấy cơ thể mềm mại của Diệp Tiên Nhi.
“Tôi nói chứ đại mỹ nữ, ngươi trốn tránh ta làm gì.”
Diệp Thiên Nhật ôm chặt cô, tựa đầu vào gáy Diệp Tiên Nhi lưu luyến cọ xát.
Thân thể mềm mại của Diệp Tiên Nhi đột nhiên run lên.
"Không phải ta trốn tránh."
Nàng nói.
Sau đó Diệp Thiên Dật đi đến trước mặt Diệp Tiên Nhi, ánh mắt Diệp Tiên Nhi né tránh không muốn nhìn thẳng vào mắt hắn, Diệp Thiên Dật vươn tay nâng lên chiếc cằm thon của nàng.
“Chị, ta nhớ ngươi muốn chết.”
Sau đó Diệp Thiên Dật lại ôm lấy Diệp Tiên Nhi.
Diệp Tiên Nhi cắn môi...
Tay giơ lên giữa không trung trong vài giây, sau đó đặt ở trên lưng Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật ôm nàng rất lâu, sau đó mới buông lỏng Diệp Tiên Nhi ra, hai tay ôm khuôn mặt xinh đẹp của nàng, thật sự không nhịn được, cúi đầu hôn lên môi nàng một cái.
Diệp Tiên Nhi nhắm đôi mắt xinh đẹp lại...
Thật lâu sau, hai người bọn họ ngồi trên bãi cỏ...
"Chị, lúc đó sao ngươi không nói tiếng nào đã rời đi rồi? Điện thoại di động cũng không mang theo, ngươi cố ý không muốn để ta tìm được ngươi phải không?"
Diệp Thiên Dật gối lên chân Diệp Tiên Nhi, sau đó cọ xát.
"Không có."
Diệp Tiên Nhi nhẹ nhàng nói.
“Có, đừng nói ta, Hàn Tuyết, cô Thi, các nàng đều cũng không có cách liên lạc với ngươi, ngươi chính là muốn bốc hơi khỏi nhân gian.”
Diệp Thiên Dật ngồi dậy, nhìn vào mắt Diệp Tiên Nhi.
"Không có."
Diệp Tiên Nhi lắc đầu.
Diệp Tiên Nhi nhìn vào mắt nàng, khẽ cau mày.
Đây là Diệp Tiên Nhi không sai, thế nhưng luôn cảm giác trong mắt thiếu đi thứ gì đó, không thể nói ra, có lẽ không thiếu, là ảo giác của hắn, bởi vì đã quá lâu không nhìn thấy nàng.
"Vậy tại sao ngươi nhìn thấy ta chạy? Đến còn muốn lén lút nhìn ta, cũng không muốn cho ta biết đúng không? Nên đánh."
Bụp---
Sau đó Diệp Thiên Dật vỗ vào eo và mông của nàng một cái.
Diệp Tiên Nhi; "..."
"Thật ra dù sao ta cũng biết ngươi ở Nguyệt Thần Cung, ta muốn đi tìm ngươi chắc chắn có thể tìm được, ta không trực tiếp đi là vì ta sợ quấy rầy đến ngươi, hiện tại tốt rồi, ngươi trở về rồi! Chúng ta đi thôi."
Diệp Thiên Dật kéo tay nàng.
“Đưa ngươi đi gặp các bạn tốt của ta.”
Diệp Tiên Nhi đứng lên lắc đầu.
“Sao thế?”
Diệp Thiên Dật khẽ cau mày.
“Ta phải đi, nhìn thấy ngươi ta rất vui.”
Diệp Tiên Nhi nhìn Diệp Thiên Dật nói.
Nhìn thấy ngươi rất vui?
Diệp Thiên Dật cau mày.
Đây là lời từ trong miệng Diệp Tiên Nhi nói ra sao?
"Ta nói nè, ngươi không sao chứ? Được rồi được rồi, không gặp thì không gặp."
Diệp Thiên Dật nhìn vào mắt Diệp Tiên Nhi.
Lúc này, trong ánh mắt của nàng... nói thế nào đây, không giống với trước đây lắm.
Ảo giác sao?
"Ta sai rồi, ta biết ngươi đang giận ta, bởi vì ta còn cùng những cô gái khác có quan hệ ..."
Suy nghĩ đầu tiên của Diệp Thiên Dật là Diệp Tiên Nhi tức giận vì chuyện này.
"Không." Diệp Tiên Nhi lắc đầu.
“Ta thực sự rất vui.”
“Vậy thì ngươi cười một cái.”
Diệp Tiên Nhi nhìn Diệp Thiên Dật.
“Cười?”
“Ừ, cười, giống như ta vậy nè.” Sau đó Diệp Thiên Dật cười một cái.
Sau đó Diệp Tiên Nhi mấp máy khóe miệng, rồi lắc đầu.
"Oa! Chị, ngươi nhìn thấy ta cũng không cười sao?"
Diệp Thiên Dật bày tỏ mình cảm thấy rất là tủi thân!
Không đúng không đúng! Luôn cảm thấy là lạ.
Không được, không được, phải đi xâm nhập tìm hiểu một chút.
Luôn cảm thấy Diệp Tiên Nhi ở Nguyệt Thần cung sẽ không phải là nhận lấy một ít đối đãi khác biệt chứ?
“Đi.”
Diệp Thiên Dật lôi kéo tay của nàng.
“Đi đâu?”
“Đi xâm nhập tìm hiểu.”
Diệp Tiên Nhi; ”...”
Trong phòng khách sạn, Diệp Tiên Nhi nhìn Diệp Thiên Dật đúng trước mặt.
Nàng đương nhiên biết hắn muốn làm gì.
"Chị, có phải ở Nguyệt Thần Cung ngươi bị người biến thành chuột bạch không? Đừng lo, ở đây chỉ có hai người chúng ta, nói cho ta biết, ta có người quen ở Nguyệt Thần Cung, ai dám làm gì ngươi, ta mẹ nó giết chết hắn."
Diệp Thiên Dật nói.
Diệp Tiên Nhi lắc đầu: "Không có."
"Mẹ kiếp! Ngươi như thế này ta thấy rất không quen đó!"
Diệp Thiên Dật vò đầu.
Diệp Tiên Nhi vẫn là Diệp Tiên Nhi, thế nhưng nàng luôn mang lại cho Diệp Thiên Dật cảm giác có gì đó không ổn!
Tại sao có loại cảm giác này?
Vẫn là nguyên nhân thất tình lục dục bị chặt đứt một nửa, nếu như không phải Hoàng Nguyệt giúp tìm một nửa về, đối với Diệp Tiên Nhi mà nói, Diệp Thiên Dật vẻn vẹn chỉ là hồi ức và một phần trong ký ức mà thôi!
Thực ra bây giờ đã rất tốt rồi, chỉ là nói nàng cũng không muốn biểu hiện như thế này, nàng cũng muốn cười, nhưng nàng làm sao lại không cười nổi?
Nàng cũng biết mình rất vui khi nhìn thấy Diệp Thiên Dật, nhưng lại không thể hiện sự vui vẻ được trên mặt? Vẻn vẹn chỉ có là nhìn Diệp Thiên Dật ở trong quán bar cùng các cô gái khác ở cùng một chỗ có loại cảm xúc lo, giận, buồn...
Lúc này, vui mừng của nàng hẳn là sẽ nhiều hơn hết thảy! Nhưng là không có, nàng không cảm giác được! Nàng thật ra cũng hiểu là tại sao!
Đây cũng là lý do tại sao Diệp Tiên Nhi không muốn gặp mặt Diệp Thiên Dật, nàng không muốn để Diệp Thiên Dật nhìn thấy mình bây giờ!
Nàng càng không muốn Diệp Thiên Dật biết nàng đã làm gì.
"Ta đi tắm đây..."
Diệp Tiên Nhi nhìn Diệp Thiên Dật, sau đó chạm vào tóc của Diệp Thiên Dật, nói xong bước vào phòng tắm.
Diệp Thiên Dật sờ vào chóp mũi của mình.
Không đúng, chắc chắn Diệp Tiên Nhi ở Nguyệt Thần Cung có vấn đề!
Sau đó hắn lấy điện thoại di động ra và liên lạc với Thường Hi!
Hai ngày nay Thường Hi mệt chết đi được, thật vất vả mới được nghỉ ngơi một chút thì thấy được tin nhắn Diệp Thiên Dật gửi đến!
“Nữ hoàng bệ hạ, ngươi có… phương thức liên lạc của Hoàng Nguyệt Nguyệt Thần Cung không? Ta muốn giết nàng!”
Thường Hi: ???
Bạn cần đăng nhập để bình luận