Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 528: Ta còn chưa được nhìn thấy gì cơ

Chị à, ngươi làm sao lại có thể nói ra những lời ngây thơ như thế cơ chứ?
"Ừm ừm, chỉ lần này thôi."
Hắn nín cười nói.
"Vậy... Đi vào phòng ta."
"Không muốn, ta muốn ở ngay vườn hoa này cơ."
Bạch Hàn Tuyết: "..."
"Ngươi!!"
Sau đó, nàng liền bị Diệp Thiên Dật cưỡng ép bế đến trên bàn đá, sau đó...
Tại vườn hoa trên Thánh nữ phong, liền phát sinh một màn đặc biệt khiến cho người ta trào máu mũi!
Trời trong gió nhẹ, muôn hoa đua thắm khoe hồng, còn có hồ điệp cùng ong mật tung tăng, còn có sóc con, thậm chí còn có tiểu bạch hồ chưa biến hóa ở đó nhảy tới nhảy lui, mà Diệp Thiên Dật lại đang nhiệt tình khi dễ Bạch Hàn Tuyết!
Bạch Hàn Tuyết làm sao có thể từ chối được hắn cơ chứ?
Nàng đã nhận định Diệp Thiên Dật là người đàn ông của đời mình rồi, mà những cô gái có tính cách lạnh lùng như nàng khi đối với người mình thích, thì sẽ chiều chuộng, ngoan ngoãn và nghe lời hơn bất kì một ai, Diệp Thiên Dật chỉ cần vòi vĩnh và tỏ ra đáng thương một chút, nàng căn bản không thể cự tuyệt được!
Cũng may Thánh nữ phong này của nàng không có sự cho phép thì sẽ không có người có thể đi lên!
Thời gian chậm rãi trôi qua, khoan hãy nói chứ, khoảng thời gian này Diệp Thiên Dật thật sự nhịn đến khó chịu rồi! Lần này Bạch Hàn Tuyết liên tục xin tha.
Nàng mới chỉ cùng Diệp Thiên Dật trải qua một lần, cho nên không thể chịu đựng được hắn quá mạnh mẽ như thế này.
Nhưng mà bọn họ lại không nhìn thấy, cũng không phát hiện được, không biết từ lúc nào, trên một thân cây cách đó không xa, một người mặc đồ màu đen ngồi ở trên cây đang quan sát bên này.
Đúng vậy, chính là Tô Mị Nhi, nàng cũng mới đi đến, sau đó liền nhìn thấy một màn này!
Đáng tiếc, đã kết thúc, giờ phút này hai người đang ôm lấy nhau, cũng không thấy được cái gì, đáng tiếc, tới chậm quá, nhưng vẫn là...
Đumóe!
Kích thích!
"Cố lên nào, lại làm một lần nữa! Ta còn chưa được nhìn thấy gì cơ."
Tô Mị Nhi nói một tiếng.
Diệp Thiên Dật: ???
Bạch Hàn Tuyết;???
Ánh mắt hai người ánh mắt đồng thời nhìn về phía Tô Mị Nhi đang ngồi trên nhánh cây cách đó không xa ăn trái cây.
Diệp Thiên Dật còn đỡ, Bạch Hàn Tuyết thì rất xấu hổ!
"Cửu trưởng lão, ngươi..."
Bạch Hàn Tuyết đỏ mặt!
May mà bọn họ đã xong chuyện rồi! Nếu không thì...
Cửu trưởng lão này, quả thực là yêu tinh! Aaaaaa!
Bạch Hàn Tuyết thật muốn phát điên lên được!
Chờ đã, Cửu trưởng lão này đến cùng là đến đây từ lúc nào?
Dù sao Bạch Hàn Tuyết cũng không biết, nếu không phải Cửu trưởng lão chủ động nói chuyện, nàng thật cũng không biết trên cái cây kia có một người ngồi trên đó.
Đừng nói là từ lúc bắt đầu nàng đã ở đó, sau đó xem hết toàn bộ hành trình rồi chứ?
Trời ạ!
Bạch Hàn Tuyết đều cảm thấy mình xấu hổ chết mất!
Mặc dù cùng là con gái, thế nhưng mà...
"Cửu trưởng lão, ngươi không cảm thấy ngươi rất quá đáng sao?"
Bạch Hàn Tuyết nổi giận nhìn Tô Mị Nhi đang đi tới.
Diệp Thiên Dật cũng biểu thị, hắn đang chuyên tâm vao chuyện kia, cũng thật không có chú ý tới một người từ lúc nào lặng yên không tiếng động đi tới, nếu mà nàng đi tới một cách bình thường, hoặc là một người khác đi đến bọn họ hẳn là đều có thể phát hiện được, cho dù là đang làm chuyện ấy cũng sẽ phát hiện được.
Nhưng Tô Mị Nhi này lại có cảnh giới quá cao, mà thân pháp cũng rất nhẹ nhàng, dẫn đến nàng đi tới bọn họ căn bản không có phát hiện được.
"Ồ? Sao lại quá đáng? Bản trưởng lão cũng không có thấy các ngươi chơi cái trò gì mà, ờm... hoặc có thể ta cũng nhìn thấy thì sao nhỉ?"
Tô Mị Nhi nhìn Bạch Hàn Tuyết rồi nở một nụ cười tươi rói.
Bạch Hàn Tuyết thở ra một hơi.
Có trời mới biết nàng có nhìn thấy hay không.
"Nhưng mà Thánh nữ cũng không cần chú ý, chúng ta đều là phụ nữ, nhìn thấy một chút thì cũng đâu có gì, đúng không nào? Ngược lại là tiểu ca ca, ngươi thật là lợi hại mà, vừa nãy không phải đã bị thương sao? Còn tràn đầy tinh lực như vậy, thật là lợi hại."
Đôi mắt xinh đẹp không gợn sóng của Tô Mị Nhi nhìn Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật: "..."
"Khụ khụ, nhìn thấy vợ ta là ta khỏe rồi."
Diệp Thiên Dật vừa cười vừa nói.
"Thế cũng thật là lợi hại nha."
Thật sự Tô Mị Nhi trong nội tâm rất khiếp sợ.
Người này hấp thu Vạn Đạo Tà Hỏa, sau đó vừa quay đi quay lại đã có sức mà ở đây bạch bạch bạch với bạn gái rồi, thật là ngầu mà.
"Cửu trưởng lão tới đây là có chuyện gì không?"
Ngữ khí của Bạch Hàn Tuyết vẫn không thoải mái cho lắm.
Lúc đầu nàng đối với Tô Mị Nhi đã có một ít ý kiến, đương nhiên nàng vẫn thể hiện thái độ tôn trọng, thế nhưng, người này lại cứ như vậy đi vào chỗ của mình, sau đó nhìn mình và bạn trai….., ngươi nói xem với một cô gái có tính cách như Bạch Hàn Tuyết có thể dễ chịu được sao?
Cũng có thể qua mấy ngày nữa nàng sẽ bình thường trở lại, nhưng hiện tại tuyệt đối không dễ chịu được.
Rất giận, rất xấu hổ.
"Thánh nữ đại nhân…. Hình như rất có thành kiến đối với ta thì phải... ta…. Ta xin lỗi."
Tô Mị Nhi dùng ánh mắt tủi thân đúng tiêu chuẩn ‘trà xanh’ nhìn Bạch Hàn Tuyết.
Bạch Hàn Tuyết nhìn thấy bộ dáng của nàng, biết ngay nàng chỉ đang giả vờ, thế nhưng không hiểu sao nàng vẫn mềm lòng.
Người phụ nữ này đúng là được kế thừa sự vũ mị của chủng tộc nàng, đúng là gen yêu tinh mà, quá vô địch! Nàng chỉ hơi hơi giả vờ tủi thân một chút, cũng không cần diễn gì cả, nhưng là loại cảm giác khi nhìn thấy gương mặt tủi thân ấm ức của nàng, mặc dù biết nàng chỉ là giả vờ nhưng Bạch Hàn Tuyết lại vẫn cứ mềm lòng!
Diệp Thiên Dật biểu thị, người phụ nữ này thật là đáng sợ.
Ngay cả mình là con gái đều chịu không được, huống chi là cánh đàn ông cơ chứ?
"Không có... Không có."
Bạch Hàn Tuyết lắc đầu nói.
"Thôi được rồi... ta chỉ là tới tuyên bố một chút, tiểu ca ca này từ bây giờ sẽ đi theo ta tu luyện."
Tô Mị Nhi chỉ vào Diệp Thiên Dật rồi nói.
Diệp Thiên Dật: "..."
Bạch Hàn Tuyết; "..."
Quả nhiên, lo lắng chuyện gì chuyện đó đến!
Bạn cần đăng nhập để bình luận