Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 696: Hạ Ngữ Hàn (3)

Dịch: Cỏ Dại Team
Lão tổ tông đã dám thản nhiên ngồi ở trước mặt bọn họ rung đùi cắn hạt hướng dương như vậy, chứng tỏ hắn có tự tin!
“Cười à? Ngươi thử cười cái nữa đi, đồ con heo chết tiệt.”
Diệp Thiên Nhiên nhếch khóe miệng, sau đó búng ngón tay, chỉ vào Trương Khải Hoàn nói: “Ngươi là con heo!”
Mọi người sững sờ trong giây lát, sau đó liền phá lên cười.
Người này chẳng lẽ vì bị mắng “là heo” mà rút lui? Ha ha ha!
Nhưng không, khoảnh khắc tiếp theo, tất cả đều không thể cười nổi nữa.
Phụt——
Sau đó cả người Trương Khải Hoàn nằm bò trên mặt đất, vang lên âm thanh “ụt ụt” .
Tất cả mọi người: “...”
“Gia chủ! Gia chủ!!!”
Người Trương gia nhìn Trương Khải Hoàn đang kêu như heo dưới đất.
“Ta là heo, ụt ụt, ta là heo!”
Sau đó Trương Khải Hoàn nằm trên mặt đất, ăn cỏ trên mặt đất.
Tất cả mọi người: ???
“Đây... đây là loại tà thuật gì vậy? Nó có thể khiến người khác lầm tưởng rằng mình là một con heo? Quả là một tà thuật đáng sợ!”
“Thực sự là đáng sợ! Đây là tự tin của Vương gia sao? Xem ra thật sự có chút bản lĩnh!”
“Nếu Trương gia chủ mà biết được chắc hắn kích động chết mất! Trước mặt mọi người kêu như heo, ha ha ha!”
“Hí——người này thật sự là lão tổ tông của Vương gia sao?”
“......”
Ánh mắt của mọi người từ trên người của Trương Khải Hoàn nhìn xuống người Diệp Thiên Dật.
Người này thật bất phàm!
Người của Vương gia trố mắt nhìn trân trối, trên mặt lộ ra vẻ vô cùng kinh ngạc!
Lão tổ tông, thật khủng bố!
“Ngươi đứng lên cho ta!”
Thần Đạo cảnh của Trương gia nhìn thấy Trương Khai Hoàn như thế thì tức giận nói.
“Ụt ụt, ụt ụt.”
Bộp——
Thần Đạo cảnh kia tát vào mặt Trương Khải Hoàn một cái, sau đó Trương Khải Hoàn hét lên tiếng heo như bị chọc tiết.
Tất cả mọi người: “...”
“Bổn tôn đã cho ngươi động đậy chưa? Vậy ngươi cũng làm heo cho ta đi!”
Diệp Thiên Dật chỉ vào Thần Đạo cảnh đó nói một câu.
Phụt——
Trong khoảnh khắc tiếp theo, Thần Đạo cảnh cũng nằm trên mặt đất, cũng bắt đầu ăn cỏ giống Trương Khải Hoàn.
Tất cả mọi người: ???
“Trời ạ! Chuyện... chuyện gì thế này???! Đó là Thần Đạo cảnh của Trương gia! Vậy mà cũng trúng tà thuật này? Thật đáng sợ!”
“Thế giới rộng lớn, không thiếu chuyện kỳ lạ. Người này thật sự là lão tổ tông nhiều năm trước của Vương gia sao?”
“Nếu như có thể khiến Thần Đạo cảnh trúng chiêu, ít nhất cũng chứng tỏ anh đẹp trai của Vương gia này... à không, lão tổ tông, tuyệt đối là ở trên Thần Đạo cảnh!”
“Hôm nay Trương gia há chẳng phải...”
“Ai có thể ngờ được? Ai có thể tưởng tượng được! Thật khủng bố!”
“...”
“Cô chủ, chuyện này... là sao vậy?”
Tiểu Vũ há to miệng.
Đừng nói là nàng, ngay cả Hạ Ngữ Hàn cũng sững sờ.
Nàng chưa bao giờ nghe nói có tà thuật nào lại mạnh mẽ như vậy, một bí thuật làm rối loạn tâm trí? Hay là ảo tưởng? Rất có thể là ảo tưởng.
Thật mạnh!
“Chẳng lẽ là người của Thất Tâm Môn?”
Hạ Ngữ Hàn lẩm bẩm.
Hắn là lão tổ tông của Vương gia sao?
Sao có thể như thế được?
Theo nàng thấy, gen này là không có khả năng!
Mà đại lục của họ có tam đại Tà môn! Thất Tâm Môn là một trong ba tà môn đó! Tà thuật nổi tiếng nhất của bọn họ là Huyễn thuật cường đại, các loại ảo giác, thậm chí người trúng phải có thể sinh ra ảo giác rồi tự tử, hoặc điên cuồng giết chết chính người thân của mình... Rất đáng sợ.
Mà tà thuật Diêp Thiên Dật thi triển rất giống người của Thất Tâm Môn.
“Vương gia vì giữ gìn mạng sống của, thà rằng liên hợp với người của Tà môn còn hơn chạy trốn bảo toàn tính mạng sao, còn gọi hắn là lão tổ tông, thật khiến người khác phỉ nhổ!” Tiểu Vũ tức giận nói.
“Đó chỉ là suy đoán của ta thôi, ngươi đừng có suy diễn lung tung.”
Hạ Ngữ Hàn không cảm xúc nói.
“Vậy, ai nhỉ...”
Diệp Thiếu Dương chỉ lên tên Thần Đạo cảnh đang nghẹn họng trân trối phía trên không trung, sau đó gãi gãi đầu: “Tiểu Vương đúng không?”
Cường giả Thần Đạo cảnh nuốt nước miếng gật đầu.
“Giết đi, ai dám động ngươi, ta sẽ khiến hắn phải chết.”
“Vâng!”
Sau đó Thần Đạo cảnh thật dễ dàng trực tiếp giết chết hai “con heo” không có chút kháng cự nào kia.
Đồng tử của mọi người co rút lại!
Đây... Thần Đạo cảnh cứ thế bị giết rồi?
“Tìm chết!!”
Một Thần Đạo cảnh khác của Trương gia hét lên.
“Đồ con heo!”
Diệp Thiên Dật chỉ vào người đó nói một câu.
Phụt——
Hắn ta ngã xuống đất và sau đó kêu như heo.
“Giết hắn đi!”
“Vâng!”
Sau đó, một Thần Đạo cảnh nữa cứ vậy khác bị tiêu diệt.
“Chạy! Mau chạy đi!”
Tên Thần Đạo cảnh còn lại dẫn theo người Trương gia bỏ trốn.
Diệp Thiên Dật bất lực thở dài, sau đó lắc đầu.
Sao hắn lại cảm thấy, đổi sang một thế giới khác, một thế giới mạnh hơn, hắn vẫn có một cảm giác hoàn toàn không khác gì với như khi ở địa lục Thiên Lam nhỉ?
Thần Đạo? Ồ, trên Chí Tôn Thiên Đạo, nghe thì có vẻ thật giỏi, nhưng trước mặt hệ thống cũng không chịu nổi một kích.
Này, vô địch, thật là cô độc mà!
Nhưng có một điều vẫn cần phải nói, nếu như Diệp Thiên Dật không có Thần Đạo cảnh của Vương gia, hắn cũng không giết được Thần Đạo cảnh!
Vừa lên đã chọc phải Thần Đạo cảnh, cũng không có ai có năng lực gây chuyện giỏi như hắn.
“Bổn tôn đi nghỉ ngơi đây.”
Diệp Thiên Dật nói xong quay người bước đi.
“Đa tạ lão tổ tông! Đa tạ lão tổ tông!”
Vốn dĩ tất cả mọi người cảm thấy đây sẽ là một cuộc chiến có một không hai, bởi vì sự xuất hiện của Diệp Thiên Dật, giơ tay lên mấy cái, nói mấy câu, cứ như vậy kết thúc rồi, tất cả mọi người đều không theo kịp tốc độ nhảy số này rồi.
“Đi thôi.”
Hạ Ngữ Hàn đứng dậy.
“Hả? Cô chủ muốn trở về rồi sao?”
Hạ Ngữ Hàn không lên tiếng bước đi.
Một ngày cứ như vậy trôi qua, Trương gia đã trực tiếp tổn thất đi hai Thiên Đạo cảnh, muốn diệt Vương gia cũng không được! Còn lại thì Diệp Thiên Dật cũng không quan tâm, hắn muốn rời khỏi Vương gia!
Trước lúc đó...
Cái gì? Lão tổ tông, ngài muốn rời đi?”
Vương Đại Hải nhìn Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật vỗ vai Vương Đại Hải, nói:
“Gặp nhau là duyên số, ta cũng không phải tổ tiên của ngươi.”
Phịch——
Ngay sau đó, người Vương gia đồng loạt quỳ xuống trước mặt Diệp Thiên Dật liều mạng dập đầu.
“Lão tổ tông, ta biết Vương gia chúng ta bây giờ quá yếu kém, ngươi mới không muốn thừa nhận là tổ tông của chúng ta. Chúng ta đều hiểu! Nhưng chúng ta vẫn hi vọng lão tổ tông có thể dẫn dắt Vương gia trở nên hùng mạnh hơn nữa!”
Diệp Thiên Dật: “...”
Hiểu rồi cái mẹ nhà ngươi!
“Không cần, cứ bình thường thế này là tốt rồi, có được càng nhiều thì sống càng mệt!”
Họ nhìn Diệp Thiên Dật.
“Chúng ta hiểu! Xin tuân theo lời dạy của lão tổ tông.”
“Vậy... đưa tiền của các ngươi cho ta, để ta chịu khổ giùm các ngươi!”
Tất cả mọi người: ???
Bạn cần đăng nhập để bình luận