Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 718: Hoàng huynh, hắn là phò mã của ta. (4)

Thơ ca, người hiểu được thơ ca ở nơi này quá nhiều rồi! Hơn nữa bọn họ biết Hạ Ngữ Hàn cũng rất yêu thích thơ ca, nhưng mà trước đó, bọn họ căn bản khó mà có được cơ hội có thể cùng nàng phẩm thơ cùng một chỗ, mà lần này là cơ hội hiếm có, lại có thể bày ra tài hoa của mình ở trước mặt Hạ Ngữ Hàn! Cơ hội rất tuyệt!
Diệp Vân, Lâm Hải, Tiêu Viêm hai mắt của họ đều sáng lên.
Diệp Vân xem như là đã từ bỏ việc theo đuổi Hạ Ngữ Hàn, hắn định chuyển mục tiêu sang theo đuổi Mộc Thiến Vũ, Mộc Thiến Vũ cũng là một cô gái rất xinh đẹp, hơn nữa còn là con gái của một trong tám đại gia tộc, rất hào phóng và trí tuệ, chỉ có điều so ra vẫn kém hơn Hạ Ngữ Hàn một chút, khí chất kém một chút, nhưng thật sự là không tệ, nàng cũng thích thi từ văn phú, có cơ hội có thể đạt được sự mến mộ của nàng.
“Ta tham gia.”
Diệp Phong nhàn nhạt nói.
“Vậy ta làm sao có thể vắng mặt được?”
“Ta cũng tham gia!”
“…”
Nhất thời một đám người vô cùng hăng hái!
“Ngữ Hàn, ngươi không tham gia sao?”
Kỷ Điệp nhìn về Hạ Ngữ Hàn.
Hạ Ngữ Hàn khẽ lắc đầu: “Ta không tham gia nữa, có thể thưởng thức thi từ của các vị cũng rất tuyệt rồi, thân thể Ngữ Hàn không được khỏe, liền không tham gia cùng mọi người nữa.”
“Ngươi không tham gia vậy quá đáng tiếc rồi, có điều thân thể ngươi không được khỏe, vậy thì cứ nghỉ ngơi đi.” Bắc Hạo Nhiên cười nói.
“Đạ tạ bệ hạ quan tâm.” Hạ Ngữ Hàn hành lễ.
“Nè, ngươi lại đây!”
Ánh mắt Bắc Manh Manh nhìn về phía Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật quay đầu đi không thèm để ý đến nàng.
“Ngươi ngươi ngươi!”
Sau đó nàng chạy qua kéo tay Diệp Thiên Dật.
“Ngươi cũng phải tham gia.”
“Ta tham gia làm gì? Công chúa điện hạ thân mến.”
“Ngươi là phò mã của bản công chúa, ngươi phải thay bản công chúa giành vẻ vang!”
Bắc Manh Manh thản nhiên nói.
“Vậy ngươi tự tham gia đi, ngươi tự giành vẻ vang cho chính mình đi ha.”
Diệp Thiên Dật phục luôn rồi
“Hừ! Bản công chúa từ nhỏ đã không thích mấy thứ này, vì vậy thực lực mới mạnh như vậy!” Bắc Manh Manh chun chun cái mũi nhỏ!
“Vậy cô Hạ người ta thực lực cũng mạnh kìa, tại sao thi từ còn lợi hại như vậy?”
Diệp Thiên Dật hỏi.
Bắc Manh Manh: “…”
“Aaaaa! Ngươi muốn ta tức chết hả!”
Bắc Manh Manh tức điên lên rồi.
“Phò mã, mọi người đều tham gia cả rồi, ngươi là phò mã, xác thực cũng nên tham gia một chút.”
Diệp Phong cười nhẹ nhìn Diệp Thiên Dật nói.
Có thể nhìn ra, hình như thái độ của Hạ Ngữ Hàn đối với tên Diệp Thiên Dật này có chút đặc biệt, lẽ nào Diệp Thiên Dật này có chỗ nào đáng được Hạ Ngữ Hàn thưởng thức sao? Thậm chí Điệp phi cũng quen biết hắn! Nhưng mà, một tên Lĩnh Vực cảnh, có chỗ nào đáng để thưởng thức chứ?
Thi từ, hắn rất giỏi! Những người đang ngồi ở đây cũng có rất nhiều vị đều rất giỏi, làm cho Diệp Thiên Dật lên đài chịu nhục, đến lúc đó so sánh một chút, mọi người sẽ biết được ai giỏi hơn, ai càng có tài hoa hơn!
Một người có thể khiến Hạ Ngữ Hàn vô cùng tán thưởng, sau đó mọi người làm cho hắn rớt đài, này không thoải mái sao?
Hơn nữa, một tên phò mã đi ở rể hoàng thất! Nói thật, mọi người không có ai thèm tôn trọng hắn!
Thất công chúa không xinh đẹp sao? Xinh đẹp chứ! Ngoài khí chất không sánh bằng Hạ Ngữ Hàn, thì những điểm khác thật sự là mỗi người một vẻ, bọn họ cũng thích nàng lắm chứ, nhưng mà bảo bọn họ làm phò mã rồi ở rể hoàng thất, bọn họ sẽ bị gọi là tên ăn bám, giữa mỹ nữ và danh tiếng, đương nhiên là bọn họ sẽ chọn danh tiếng của mình rồi, dù gì thì bọn họ cũng đều không thua kém gì ai.
Ai chọn ở rể hoàng thất, vậy đã chứng minh, hắn thực sự không có gì! Một người đều chọn ở rể nhà người ta rồi, sao có thể có cái gì được cơ chứ? Mọi người nịnh bợ hắn, các tiền bối các trưởng bối lấy lòng hắn, chỉ vì hắn là phò mã nên mới cần giữ thể diện cho hoàng thất mà xã giao với hắn chút thôi, thực ra ấy à, hắn chẳng là cái thá gì trong mắt bọn họ cả.
“Không sai! Phò mã, chúng ta trước đó căn bản không quen biết, về sau có lẽ chúng ta sẽ thường xuyên qua lại, cho nên thông qua bữa tiệc này, chúng ta cũng làm quen với nhau, chẳng phải là càng tốt hơn sao?”
Lâm Hải cũng cười nói.
Diệp Thiên Dật thật sự phục rồi!
Vị Thất công chúa này ngớ ngẩn rồi à?
Đúng là ngực lớn không não!
Ngay lập tức, hắn lại bị chĩa mũi nhọn vào!
Bà chị à! Ngươi muốn ta đứng ra đầu ngọn gió, giành vẻ vang cho ngươi, ta van ngươi đấy, trước khi làm việc gì đó ngươi có thể tìm hiểu một chút hắn có biết thơ ca hay không được không hả?
Tuy rằng Diệp Thiên Dật biết, nhưng mà…. nàng chẳng biết cái vẹo gì cũng không thèm mở miệng hỏi đã bảo hắn đi như thế?
Vậy thì không thể âm thầm khiêm tốn được nữa?
Đều như vậy rồi còn khiêm tốn cái vẹo gì nữa!
Nhìn thấy Diệp Thiên Dật đang ở đó trầm tư, những người đó đều cho rằng hắn căn bản không biết thi từ văn phú, nếu không thì trầm tư cái gì? Có cái gì đáng để suy nghĩ? Trên thực tế, điều Diệp Thiên Dật suy nghĩ không phải cái này, mà là vấn đề hắn có nên tiếp tục khiêm tốn thu mình hay không.
“Sao vậy? Phò mã không biết thi từ ca phú sao? Không phải chứ? Người có thể làm được phò mã, làm sao có thể không biết thi từ ca phú đây?”
Tiêu Viêm kích một chút!
Hả? Đúng nha! Hắn có thể không biết! Ngay cả cảnh giới cũng mới chỉ là Lĩnh Vực cảnh, cũng không thể nói có thể suất sắc bao nhiêu, đâu có thời gian rảnh mà học thi từ văn phú chứ?
Bắc Manh Manh âm thầm vỗ đầu mình!
Chẳng trách tên này cứ trừng mình.
“Vậy thì đừng...”
Bắc Manh còn chưa nói xong, Diệp Thiên Dật đã nói: “Muốn chơi thì chơi thôi, có điều ta không thể sánh bằng các vị, vậy liền tùy tiện tham gia một chút đi.”
Diệp Thiên Dật sờ sờ chóp mũi.
Vậy bây giờ, không có cách nào khiêm tốn được nữa rồi!
“Được!”
Mọi người cười gật đầu.
Còn khá là thông minh đấy chứ, trước tiên đã rào trước là bản thân không giỏi ở mặt này, khiến cho mọi người có chút tâm lý chuẩn bị, đợi đến lúc hắn không làm được thật thì cũng là trong dự liệu của mọi người, sẽ không mất mặt như vậy nữa.
Nhưng mà...
Không việc gì! Chỉ cần hắn biến thành trò cười, đủ để khiến mọi người xì mũi coi thường, vậy là có thể chế giễu hắn rồi.
“Nè...”
Bắc Manh Manh huých khửu tay Diệp Thiên Dật.
“Hay là đừng tham gia nữa?”
Nàng nhỏ giọng lầm bầm một câu.
“Ngươi cũng biết à, nhưng mà ta đã lỡ đồng ý rồi.”
Diệp Thiên Dật lại lườm nàng một cái.
“Ta... Không nghĩ nhiều như vậy.” Bắc Manh Manh có chút hối hận, sau đó nàng ưỡn ngực nói: “Nhưng mà, làm phò mã của bản công chúa, ngươi có tư cách nghênh khó mà lên, cố lên!”
Diệp Thiên Dật: “...”
Kỷ Điệp hứng thú nhìn Diệp Thiên Dật.
Xem thử hắn có thể làm ra dạng thơ ca gì, phỏng chừng không quá lợi hại, dù sao vừa nãy hắn cũng do dự như vậy.
“Như vậy chúng ta bắt đầu đi?” Kỷ Điệp hơi hơi giương khóe miệng lên nói.
“Được thôi.”
“Vậy thì... chúng ta cứ làm theo ngẫu hứng đi, chuẩn bị bút và mực.”
Sau đó một đoàn các cô gái xinh đẹp mang bút, mực phát cho mấy người Diệp Thiên Dật.
Những người khác còn có vài vị cường giả đều đứng sau bọn họ, thậm chí có thể trực tiếp nhìn thấy nội dung mà bọn họ viết.
“Ngữ Hàn, ngươi và tên Diệp... Phò mã sao lại quen nhau vậy?”
Hạ Thiên Hạ tìm được cơ hội đến bên cạnh con gái của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận