Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 719: Hoàng huynh, hắn là phò mã của ta. (5)

Hạ Ngữ Hàn biết Diệp Thiên Dật ẩn giấu mình có thể vì không muốn người khác biết được điểm lợi hại của hắn, vì vậy nàng không thể làm bại lộ hắn được, cho dù là cha của mình.
“Chính là bạn trên mạng thôi.”
Hạ Ngữ Hàn nói.
“Cái con bé này, ngươi không giống người sẽ nói chuyện với một người không quen biết trên mạng!”
Ánh mắt Hạ Ngữ Hàn nhìn Diệp Thiên Dật ngồi xuống ở phía trước, nói: “Hắn kết bạn với ta, sau đó ta thấy hắn nói chuyện cũng khá là thú vị, cho nên không hủy kết bạn, nhưng không ngờ lại có thể gặp được hắn ở đây, cũng coi như là một loại duyên phận đi.”
“Thì ra là vậy, hắn vậy mà được Thất công chúa tuyển làm phò mã, nhất định cũng có chỗ hơn người.
Ánh mắt Hạ Thiên Hạ cũng đang nhìn theo bóng lưng Diệp Thiên Dật nói!
Điều này không quan trọng, chủ yếu hắn chắc chắc đoán được con gái mình đã chú ý đến người thanh niên này, vậy hắn tuyệt đối có chỗ hơn người.
“Điệp phi, vậy ngươi ra đề đi, trẫm cũng rất tò mò các vị có thể mang đến cho chúng ta những bài thơ hay như thế nào.”
Bắc Hạo Nhiên cười nói.
“Hmmmm.....”
Kỷ Điệp hơi trầm ngâm, sau đó ánh mắt dừng lại trên người Diệp Thiên Dật.
“Hai ngày trước, ta quen biết một người thanh niên rất thú vị, rất có khí phách anh hùng, ta nghĩ đối với phái nữ, người này hẳn là một người rất có sức hấp dẫn, mà các triều đại thơ ca ca ngợi các cô gái xinh đẹp cũng không ít, nhưng ca ngợi các anh hùng hình như không phải rất nhiều, như vậy các vị hãy viết một bài thơ thể hiện khí phách anh hùng đi, như thế nào?”
Diệp Thiên Dật cau mày.
Khí phách anh hùng? Hắn lúc nào bày ra khí chất anh hùng với Kỷ Điệp rồi? Này nha, ngươi muốn khen người ta đẹp trai thì cứ khen đẹp trai đi, còn nói vòng vo khó hiểu như vậy, còn cái gì mà khí phách anh hùng với chả anh hiếc.
Mà trong mắt những người khác, Kỷ Điệp đang nói đến tân đế Bắc Hạo Nhiên, bởi vì thực ra nàng cũng là hai ngày trước mới quen Bắc Hạo Nhiên, thậm chí ngày mà Kỷ Điệp đến đây bọn họ mới là lần đầu tiên gặp nhau! Về phần vì cái vẹo gì Kỷ Điệp lại thành Điệp phi, vậy thì chỉ có những người trong cuộc mới biết được thôi!
Trên thực tế, người mà Kỷ Điệp đang nói tới là Diệp Thiên Dật.
Bắc Hạo Nhiên cười cười, Điệp phi này biết tiến thoái, rất tốt!
“Đương nhiên không thành vấn đề!”
“Ừm, vậy thì tốt, thời gian mười phút chắc là đủ để các vị làm ra một bài thơ đơn giản rồi nhỉ? Vậy thì các vị, mời bắt đầu thôi!”
Sau đó mọi người ngồi ở chỗ kia trầm tư suy nghĩ.
Vài phút sau…
“Nè, sao ngươi không viết vậy?”
Bắc Manh Manh đi đến phía sau Diệp Thiên Dật, nhìn thấy hắn ngồi ở đó vẫn không viết.
Chẳng nhẽ, hắn thật sự không biết một tý gì á?
“Ngươi đừng quản ta.”
Bắc Manh Manh: “…”
Nàng đường đường là công chúa! Tên này vậy mà muốn mình không quản hắn! Aaaa!!
“Phò mã, sao vậy? Đề này rất khó sao? Hẳn là không phải quá khó mà?”
Tiêu Viêm đang ngồi bên cạnh cười nói với Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật gật đầu: “Đúng là không phải rất khó!”
“Ta đã viết xong rồi, nhưng phò mã lại còn chưa viết được một chữ nào, có phải là bí rồi?”
“Đừng có mà nói nhảm nữa.”
Diệp Thiên Dật tức giận nói.
Diệp Vân sững sờ tại chỗ.
Mọi người cũng choáng váng một chốc!
Diệp Thiên Dật đã quyết định không thèm âm thầm khiêm tốn nữa rồi, vậy liền không cần phải bày ra sắc mặt ngớ ngẩn cho bọn họ xem.
Diệp Phong và những người khác đều sững sờ một lúc!
Người này…
Mới nể mặt hắn một chút mà tên phò mã nhỏ bé lại muốn lên trời luôn rồi sao?
Thằng ngốc!
Hạ Ngữ Hàn cũng cau mày lại.
Hắn… Tức giận rồi sao? Bởi vì Thất công chúa bắt hắn làm thơ nên hắn tức giận rồi?
Kỷ Điệp cũng nhìn Diệp Thiên Dật.
Quả nhiên, từ lần đầu tiên gặp mặt, tuy rằng căn bản không quen biết, nhưng nàng có một loại cảm giác, người này tuyệt không phải vật trong ao!
Hắn không phải là kẻ ngốc, nếu hắn không thèm nể nang những người khác nữa, vậy chứng minh hắn có chút bực mình!
Như vậy khiến cho người khác hiểu lầm cho rằng năng lực phán đoán của bản thân xác thực không tồi! Hắn tuyệt đối không đơn giản!
Những người khác làm ra vẻ không nghe thấy gì, dù sao ở trước mặt nhiều đại lão như vậy, ai cũng không dám ra mặt.
Bắc Manh Manh bĩu môi.
Hắn tức giận rồi à?
Sau đó Diệp Thiên Dật cúi đầu xuống, múa bút thành văn viết một bài thơ.
Bắc Manh Manh đi đến nhìn thoáng qua, sau đó gãi đầu.
Xem không hiểu lắm.
Nàng không thích mấy cái thi từ ca phú này, vì vậy nàng đọc cũng không hiểu ý nghĩa mà Diệp Thiên Dật viết, rốt cuộc là có hay hay không đây? Hình như có vẻ không hay lắm.
“Được rồi, xem ra các vị cũng đã viết xong hết rồi, vậy ta sẽ đi xem qua?”
Sau đó Kỷ Điệp cầm những bài thơ bọn họ viết trên tay, ngồi ở bên đó, ngồi bên cạnh là đại lão của tám đại gia tộc còn có đế vương Bắc Hạo Nhiên, phía dưới mọi người vô cùng hiếu kìa nhìn xem.
Người Hạ Ngữ Hàn kỳ vọng nhất là ai? Đương nhiên là Diệp Thiên Dật rồi!
Mặc dù cảm thấy hắn có thể không phải là rất lợi hại ở phương diện này, nhưng không hiểu được lại có chút chờ mong, dù sao hắn là người đàn ông duy nhất mà nàng cảm thấy hứng thú! Đương nhiên là vì hắn rất lợi hại, không lợi hại thì ai cảm thấy hứng thú cơ chứ?
“Bài này rất được!”
Một lão giả đọc một bài thơ sau đó gật đầu tán thưởng.
Tất cả mọi người cũng rất mong chờ nhìn xem.
“Ừm… Quả thực rất tốt!”
Sau đó Kỷ Điệp dán bài thơ đó lên, Diệp Phong nhìn thấy thì hơi nhếch miệng.
Đây là bài của hắn viết!
“Tài hoa của anh Diệp Phong thật cao, Kỷ Điệp bội phục!”
Kỷ Điệp hơi nghiêng người nói.
“Có thể đạt được khen ngợi của chư vị và Điệp phi, Diệp mỗ rất vinh dự.”
Diệp Phong đứng dậy ôm quyền, sau đó cao ngạo ngồi xuống.
“Bài này cũng không tồi!”
Sau đó bài thơ của Diệp Vân cũng được dán ra.
“Đa tạ sự tán thưởng của các vị tiền bối.”
Diệp Vân cũng cười nhẹ, sau đó quay đầu nhìn thoáng qua Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật hướng về phía hắn gật đầu, Diệp Vân cũng yên tâm gật đầu.
Tên nhóc này, quả nhiên không đơn giản!
“Cậu Tiêu và cô Mộc quả nhiên cũng rất tài hoa, hai bài thơ này đều rất tuyệt!”
Kỷ Điệp cười nhẹ nói.
“Đa tạ Điệp phi khích lệ.”
“Xác thực không tồi, mặc kệ là hai vị Diệp gia hay là vị này của Tiêu gia, cả cậu chủ của Lâm gia nữa, không hổ là thiên tài của thành Bắc Đẩu Thiên chúng ta, mặc kệ là thiên phú tu luyện hay là trình độ thi từ ca phú đều rất mạnh!”
Một vị lão giả tán thưởng.
Bắc Hạo Nhiên cũng gật đầu.
Bài thơ còn lại, bài thơ mà tất cả mọi người chờ mong chính là bài thơ của Diệp Thiên Dật đang ngồi sau cùng!
“Bài này …”
Bọn họ lật đi lật lại, sau đó rất đồng nhất, mỗi người đều cau mày.
Lúc mà Diệp Thiên Dật nhìn thấy một màn này hắn liền biết, chắc chắn là đã đọc đến bài thơ của hắn rồi!
Vì sao hắn biết?
Đồng loạt cùng nhau nhíu mày như này chỉ có thể nói rõ một chuyện, bọn họ nhìn thấy chữ của mình.
Thơ rất hay, nhưng mà chữ thì…
Thành thật mà nói, chính bản thân Diệp Thiên Dật cũng không dám nhìn chữ của mình luôn ấy.
Không sai, bọn họ đích thực là nhìn thấy chữ của Diệp Thiên Dật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận