Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 721: Ta nói, các ngươi đều là rác rưởi.

Những người ở đây cũng thông minh hơn nhiều so với người đế quốc Thiên Thủy! Dù sao địa vị và văn minh của bọn họ cũng cao hơn, cho dù chỉ là con cái của các gia tộc, nhưng bọn họ cũng tuyệt đối không đơn giản, từ việc Lâm Hải để cho một người bên cạnh hắn nói móc Diệp Thiên Dật cũng đã có thể nhìn ra, bọn họ có rất nhiều chiêu trò.
Mà mọi người nghe được lời người kia nói, nói như thế nào nhỉ?
Diệp Thiên Dật tuyệt đối là mục tiêu công kích của mọi người! Tuy rằng hắn chỉ là một phò mã bé nhỏ, mọi người nể mặt hắn cũng chỉ là vì nể mặt hoàng gia thôi, nhưng kỳ thực ở trong mắt mọi người, một tên phò mã nho nhỏ, ở rể hoàng thất thì tính là cái gì?
Vốn chỉ là một phò mã nho nhỏ, mọi người cũng chỉ ngưỡng mộ hắn có được một cô gái xinh đẹp như thất công chúa mà thôi, nhưng bởi vì hắn lại quen cả Hạ Ngữ Hàn, mà đây là vinh quang đặc biệt mà đám người Diệp Phong không đạt được, vì vậy, nhằm vào Diệp Thiên Dật là điều tất nhiên.
Diệp Thiên tỏ vẻ thực bất đắc dĩ, bây giờ ta vẫn đang trong trạng thái dịch dung các ngươi đã ganh tỵ với ta như vậy rồi, nếu ta mà dùng gương mặt đẹp trai của mình ngồi ở đây, chẳng phải là muốn lật trời sao?
Nghi ngờ chất vấn của người đàn ông kia cũng dẫn tới sự phụ họa của một vài người!
Bọn họ không thể chủ động nghi ngờ chất vấn nhưng bọn họ có thể hùa theo.
“Phò mã, điểm này thực sự ta cũng có chút nghi hoặc, đương nhiên chỉ là nghi hoặc, tin chắc rằng mỗi vị ngồi đây cũng đều có cảm giác giống ta, không biết phò mã có thể giải thích cho chúng ta một chút hay không? Ngữ Hàn, có lẽ ngươi cũng nghi hoặc nhỉ?”
Lâm Hải cười nhìn Hạ Ngữ Hàn!
Thực ra Hạ Ngữ Hàn cũng thực sự nghi hoặc, mặc dù nàng và Diệp Thiên Dật không tính là quen lắm nhưng nàng cảm thấy hắn có lẽ không phải là một người như vậy! Những gì mà những người này đang nghi ngờ chất vấn rất rõ ràng, họ nghĩ đây không phải là thơ do hắn viết.
Hạ Ngữ Hàn nhìn về phía Diệp Thiên Dật, nàng không trả lời câu hỏi của Lâm Hải.
“Phò mã, liên quan đến nghi ngờ chất vấn của mọi người, không biết ngươi có giải thích điều gì không? Đương nhiên, ngươi có thể lựa chọn không giải thích, trẫm tin tưởng ngươi, hoàng muội của trẫm, nếu đã chọn ngươi làm phò mã, chứng minh ngươi xác thực có điểm hơn người!”
Bắc Manh Manh: “…”
Không có nha! Ngoài đẹp trai ra hắn cũng không có gì đặc biệt cả.
Kỷ Điệp càng thêm hứng thú nhếch khóe miệng nhìn Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật cười cười, nói: “Liên quan đến vấn đề này, ta chỉ muốn hỏi các vị, thứ nhất, chữ viết có đẹp hay không nhất định phải có liên quan đến việc có thể làm được một bài thơ hay sao?”
Mọi người há miệng, theo bản năng cảm thấy có liên quan, nhưng cẩn thận nghĩ lại, hình như thực sự cũng không nhất định là có liên quan nha!
“Trẫm cảm thấy không nhất định phải thế!”
Bắc Hạo Nhiên hơi cười nói.
“Nếu như bệ hạ cũng đã nói như vậy rồi, vậy những người khác lại có nghi ngờ chất vấn gì ta cũng sẽ không trả lời nữa, vậy ta liền nói điểm thứ hai!”
Diệp Thiên Dật hơi nhếch khóe miệng, đứng dậy, nhàn nhạt nói: “Lời ta nói trước đó là, ta không phải rất tinh thông thi từ ca phú, không phải rất tinh thông cùng với không biết là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, mà sở dĩ ta phải nói như vậy, không có ý gì khác, chính là khiêm tốn một chút, ta cảm thấy đây là một chuyện rất bình thường đúng không.”
Diệp Thiên Dật dừng một chút, tiếp tục nói: “Một người có trí tuệ và biết cách cư xử thực sự, thì cho dù người đó có làm ăn phát đạt hơn nữa, cho dù trong lòng hắn cảm thấy việc làm ăn của hắn là lớn nhất, không ai có thể so được với hắn, hoặc là hắn biết hắn là người mạnh nhất không có ai có thể mạnh hơn hắn, nhưng ở trước mặt người khác vĩnh viễn đều nói mình không giỏi đến thế, không mạnh đến thế! Đây là một cách cư xử đúng mực, vì vậy ta cảm thấy, ta khiêm tốn một chút cũng chẳng có gì sai, làm sao lại bị người khác chụp cho cái mũ đạo văn rồi?”
“Lẽ nào, các ngươi bắt ta phải nói…. Trình độ thơ ca của tất cả những người có mặt ở đây, trong mắt ta đều là rác rưởi sao, nói như vậy, các người nghe mới vui vẻ sao? Hử?”
Mọi người: ???
Mọi người nuốt một ngụm nước miếng.
Sợ ngây người! Bọn họ thật sự là sợ ngây người rồi!
Người này, hắn giải thích thì cứ giải thích thôi, vậy mà hắn lại dám nói ra những lời như vậy, không hề nể nang bất kì một ai, trong lòng những người không có nghi ngờ chất vấn có thể không có gì, nhưng trong lòng những người có nghi ngờ chất vấn, cho dù là không có nói ra, nhưng khi bọn họ nghe được câu này của Diệp Thiên Dật đều cảm thấy người này đang hung hăng đánh vào mặt bọn họ.
Đám người Diệp Phong cau mày, sau đó cười lạnh trong lòng.
Tên này, ngươi xong đời rồi! Câu nói này, trời mới biết hắn đã chọc giận bao nhiêu người ở đây! Hắn là phò mã? Phò mã thì thế nào! Phò mã nho nhỏ mà thôi! Chẳng là cái thá gì cả!
Đám người Diệp Ngạo Vân quả thật là đang cau mày!
Hạ Ngữ Hàn, Kỷ Điệp và Thất công chúa cũng hơi há miệng kinh ngạc.
Người này… hắn làm sao có thể điên cuồng đến trình độ này?
Thật sự, trong phút chốc hình tượng Diệp Thiên Dật trong cảm nhận của các nàng thay đổi rồi! Cũng không thể nói là biến thành không tốt, chỉ là không quá giống so với hình tượng trước đây trong cảm nhận của bọn họ.
Hắn đang cố gắng khiêm tốn nhất có thể, nhưng khi hắn không thèm khiêm tốn nữa, mà quay lại thích nói sốc như cũ, trời mới biết hắn vậy mà có thể nói ra lời như vậy.
“Ha ha ha…”
Bắc Hạo Nhiên không nhịn được cười to.
Một tia nguy hiểm lóe trong đôi mắt hắn nhưng không ai nhìn thấy!
Hắn nói người ngồi đây đều là rác rưởi, cho dù có thể hắn không cố tình bao gồm cả vị hoàng đế là mình trong đó, nhưng câu này của hắn đã bao hàm cả rồi, trong tiềm thức của hắn, chính là không coi đế vương này ra gì!
“Hay, lâu lắm rồi không có gặp qua thiếu niên nào khí phách như vậy, mặc dù trẫm không lớn hơn ngươi bao nhiêu tuổi, nhưng Diệp Thiên Dật ngươi xác thực khiến trẫm khâm phục nha!”
Bắc Hạo Nhiên cười nhìn Diệp Thiên Dật nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận