Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 725: Chúng ta sắp kết hôn

Dịch: Cỏ Dại Team
"Nhưng... ngươi với tư cách là phò mã của ta, ta vẫn sẽ cho ngươi một vài đặc quyền. Trong những trường hợp bình thường, ngươi cũng có quyền lợi mà một phò mã nên có."
“Có điều phò mã có đặc quyền gì?” Diệp Thiên Dật hỏi.
"Ừm... có một vài người hầu, sau đó là một vài hạ nhận, đi ra ngoài sẽ có người hành lễ."
Diệp Thiên Dật: ???
"Gì nữa?"
"Hết rồi."
Diệp Thiên Dật: ???
"Chỉ có vậy thôi á?"
"Ngươi nghĩ sao? Phò mã chính là dựa vào ta mà có chút quyền lợi thôi. Nhưng mà quyền lợi cơ bản ta có thì ta cũng sẽ cho ngươi, nhưng cần phải có khảo nghiệm đã, nhỡ đâu ngươi có ý đồ bất chính thì sao? Giả như đêm nay, ngươi gây sự như vậy, ta không dám cho ngươi quyền lợi, tạm thời không cho!”
Diệp Thiên Dật sờ sờ chóp mũi.
"Không sao cả, ta hỏi ngươi một chuyện."
"Ngươi hỏi đi."
"Diệp gia hai mươi năm trước có phải là có một vị gia chủ, chỉ là hai mươi năm trước xảy ra chuyện, bọn họ gặp chuyện gì thế?"
Diệp Thiên Dật hỏi.
"Ngươi hỏi cái này làm gì?"
"Chỉ là hỏi chút thôi."
Bắc Manh Manh nhìn Diệp Thiên Dật
"Chẳng trách, ngươi đẹp trai như vậy lại dịch dung đến nhà họ Diệp làm một người hầu. Ngươi đến Diệp gia là để điều tra chuyện này?"
Bắc Manh Manh cũng không ngốc.
"Ngươi đừng hỏi, ngươi chỉ cần nói có biết hay không!"
"Ngươi, ngươi, ngươi! Ngươi sao dám nói chuyện như vậy với bản công chúa?" Bắc Manh Manh chu môi
Diệp Thiên Dật nói: "Nếu như ngươi không nói, ra sẽ không làm phò mã nữa, ngươi đi tìm người khác đi!"
"Hừ! Cóc ba chân không dễ tìm, đàn ông ba chân thì đầy rẫy. Ngươi muốn đi thì đi. Bản công chúa không thiếu người muốn làm phò mã!"
Bắc Manh Manh nghiến răng.
"Được thôi!"
Diệp Thiên Dậy nói xong thì đứng dậy.
"Này này này..."
Cô vội vàng túm lấy Diệp Thiên Dật
"Đùa thôi, đùa thôi mà, haha..."
Phải, đàn ông ba chân có rất nhiều, nhưng đẹp trai thế này, người bổ mắt thế này, thật sự tìm không được người thứ hai! Loại đàn ông này, mặc dù hay chọc giận nàng, nhưng chỉ cần nhìn thấy gương mặt này, giận mấy cũng tiêu tan hết.
Diệp Thiên Dật châm một điếu thuốc, sau đó nằm trên sofa, nhả ra từng đợt khói.
Bắc Manh Manh cau mày.
"Không được hút thuốc ở chỗ ta."
"Nếu ta hút thì sao?"
"Ngươi hút! Ngươi hút... Vậy ngươi hút đi."
Bắc Mang Manh ấm ức nói.
Ahhhhh!! Nàng đường đường là một công chúa! Nàng vậy mà lại... Ahhhh!”
Diệp Thiên Dật nhếch khóe miệng.
Hắn đến Nữ hoàng còn trị được, công chúa nho nhỏ này tính là cái gì?
"Nói đi."
Sau đó Bắc Manh Manh nói: “Chuyện cụ thể thế nào thì ta cũng không quá rõ ràng, nhưng ta biết, gia chủ Diệp gia hai mươi năm trước quả thực không phải là Diệp Ngạo Vân bây giờ, hình như là anh cả của Diệp Ngạo Vân, cũng xác thực là hai mươi năm trước đã mất tích."
Diệp Thiên Dật cau mày.
Gia chủ của Diệp gia hai mươi năm trước liệu có phải cha của hắn không?
"Họ là biến mất hay là chết rồi?"
"Ta không biết, thật sự không biết."
Bắc Manh Manh lắc đầu.
"Là ai làm?"
"Cái này ta lại càng không biết, có vẻ như ngay cả cha ta cũng không biết. Đây hình như là một bí mật, nhưng rất có thể Diệp gia chủ biết?”
Bắc Manh Manh lắc đầu.
“Vô dụng.”
Bắc Manh Manh: “....”
“Nè, bản công chúa cũng không phải là người Diệp gia, có giỏi ngươi đi hỏi Hạ Ngữ Hàn ấy, nàng sắp trở thành con dâu Diệp gia rồi, nói không chừng nàng biết!”
Bắc Manh Manh nghiến răng trừng Diệp Thiên Dật.
Aaaa!!
Nàng đường đường là công chúa vậy mà bị mắng là vô dụng! Thật tức chết đi được!
Nhưng mà... Nhưng mà không hiểu làm sao vừa nhìn thấy mặt của người này nàng lại không tức giận tiếp được.
“Ô? Nàng sắp phải gả cho Diệp gia? Diệp Phong à?”
Diệp Thiên Dật nhíu mày.
Diệp Thiên Dật hình như nghe qua nàng đã có vị hôn phu rồi, vậy mà chính là người Diệp gia.
“Diệp Nhai.”
“Diệp Nhai là người nào? Diệp gia chỉ có Diệp Phong và Diệp Vân thôi mà?”
Diệp Thiên Dật kinh ngạc hỏi.
“Ta cũng không biết, ta cũng là nghe Hạ Ngữ Hàn nói qua thôi, dù sao chính là một người tên là Diệp Nhai, chuyện khác ta cũng không rõ.”
Bắc Manh Manh nói.
Diệp Thiên Dật vuốt cằm.
Diệp gia này.... Hắn nhất định phải làm cho rõ ràng.
“Cũng chính là nói.... Chuyện Hạ Ngữ Hàn hiểu được nhiều hơn so với ngươi đúng không?”
“Đương nhiên!”
“Sớm biết như vậy ta đã đi cùng nàng rồi.”
Diệp Thiên Dật thở ra một hơi.
Bắc Manh Manh: “.....”
“Ngươi ngươi ngươi!!”
“Ngươi đợi đấy, bản công chúa sẽ nói với người khác biết ngươi tiếp cận Diệp gia có mục đích không thể nói cho người khác! Ngươi xong đời rồi!”
Bắc Manh Manh quyệt quyệt miệng.
“Ngươi đi nói đi.”
Diệp Thiên Dật nhún vai.
“Hừ!”
Bắc Manh Manh hừ một tiếng: “Ăn không?”
Nàng đưa một miếng dưa hấu cho Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật nhận lấy, sau đó ngồi đó suy nghĩ, Bắc Manh Manh cắn dưa hấu, mắt lại lặng lẽ đánh giá Diệp Thiên Dật.
Thật đẹp trai nha! Thật sự đẹp trai quá đi! Chẳng trách Hạ Ngữ Hàn đối với hắn lại đặc biệt như vậy!
“Ta về đi ngủ đây.”
Sau đó Diệp Thiên Dật đứng dậy đi lên lầu.
Bắc Manh Manh dậm chân.
Dù thế nào nàng cũng là siêu cấp đại mỹ nhân! Làm sao người này ngay cả việc ở lại cùng mình một lúc cũng không muốn chứ.
“Này, mấy ngày nữa chúng ta sẽ kết hôn.”
Bắc Manh Manh hét lên một tiếng.
Diệp Thiên Dật: “.....”
“Để sau lại nói đi.”
Mẹ kiếp!? Kết hôn?
“Vậy không được, một ngày không kết hôn, thì ta vẫn có khả năng bị gả đến đế quốc khác.”
“Nói sau đi.” Diệp Thiên Dật nói xong đi lên lầu!
“Aaaaa!!!”
Bắc Manh Manh một mình điên cuồng ở dưới tầng!
Thật tức giận mà!
Về đến phòng, Diệp Thiên Dật nằm trên giường, di động vang lên âm thanh báo có tin nhắn của Hạ Ngữ Hàn.
“Ngủ chưa?”
Hạ Ngữ Hàn gửi tin nhắn cho Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật khẽ nhíu mày.
Vừa hay có một vài việc thuận tiện hỏi nàng, có điều.... hỏi về phương diện này thật sự ổn không?
Sau đó Diệp Thiên Dật trả lời.
“Chưa ngủ, đang nhớ ngươi nè."
Hạ Ngữ Hàn nằm trên giường sững sờ một lát, sau đó không có bất kỳ phản ứng nào khác.
Nàng sẽ không vì những lời này của một người đàn ông mà có bất kì dao động tâm lý nào.
Sau đó Hạ Ngữ Hàn gửi lại cho Diệp Thiên Dật: "....”
Diệp Thiên Dật gãi đầu.
Đậu móe! Ghét nhất mấy cô gái trả lời tin nhắn kiểu này.
"Ta nói chứ, sao ngươi cứ quấn lấy ta thế, ngươi thích ta sao?"
Diệp Thiên Dật hỏi.
"Không phải."
Hạ Ngữ Hàn trả lời một cách dứt khoát.
“Ta là vì y thuật của ngươi rất lợi hại, ngươi có cách chữa khỏi Băng Thần Hàn Thể mới cảm thấy ngươi rất đặc biệt, muốn tiến thêm một bước nghiên cứu thảo luận cùng ngươi.”
"Mặc kệ, một cô gái đã sắp trở thành vợ của người khác, ta từ trước đến giờ sẽ không để ý."
Diệp Thiên Dật đánh chữ.
Hạ Ngữ Hàn: "..."
Diệp Thiên Dật đang cố ý dẫn vào trọng tâm câu chuyện
"Được thôi."
Hạ Ngữ Hàn đáp một câu sau đó không nói chuyện nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận