Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 765: Chạy rồi

Mặc dù nơi này là đại lục có cấp bậc cao hơn, nhưng linh vật thiên địa như thế này thì thực sự là cực kỳ hiếm thấy. Chỉ có thể nói là tỉ lệ tìm thấy dễ dàng hơn so với ở đại lục Thiên Lam, nhưng cũng chỉ là dễ hơn một chút, đại lục này to lớn hơn, cường giả lại nhiều như vậy. Đừng nói đến Thánh giai, Thần giai có thể tìm thấy được thì cũng đã nằm trong tay của người khác từ sớm rồi.
“Chuyện này... cậu Diệp... ba thứ này đều là linh vật thiên địa Thánh giai đó.”
Cô gái kia ngạc nhiên nói một câu.
Diệp Thiên Dật cũng biết, nhưng độc dược luyện bởi ba loại độc vật thiên địa Thánh Giai này mới có thể có tác dụng với Tiên Vương dưới Thần Vương.
Độc dược Thánh giai ngay cả Thiên Đạo đều không dám tùy tiện tiếp xúc, nếu ba loại này kết hợp cùng với nhau, lại cộng thêm phương pháp chế tạo đặc biệt, vậy có thể giết chết Tiên Vương cảnh trong nháy mắt cũng không phải là chuyện gì khó, nếu không thì, Thánh giai còn có thể gọi là Thánh giai nữa sao?
“Có thể tìm được không?”
Diệp Thiên Dật hỏi.
“Ta... Ta phải hỏi cô chủ mới được.”
“Ừm, làm phiền ngươi, ngoài ra, ta sẽ đưa cho ngươi một danh sách những thứ đồ ta cần nữa.”
Sau đó, Diệp Thiên Dật xoành xoạch viết ra một đống danh sách dài, cô gái mới nhìn thoáng qua đã cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
Hơn mười loại lận, thấp nhất là Thiên giai, nhưng hơn phân nửa là Thần giai...
Cái này...
Nếu muốn tính giá trị những vật này chung một chỗ, thì chỉ sợ rằng, toàn bộ gia tộc đỉnh cao nhất của thành Bắc Đẩu Thiên này cũng không chắc có khả năng có được.
“Ta... ta phải hỏi một chút.”
...
Bên kia, Bắc Hạo Nhiên lại tìm đến chỗ Bắc Manh Manh một lần nữa.
“Hoàng huynh, vẫn còn có chuyện gì nữa sao?”
Bây giờ thái độ của Bắc Manh Manh đối với Bắc Hạo Nhiên không được tốt lắm.
Bắc Hạo Nhiên không quan tâm tới, sau đó hắn đưa tay ra nói: “Lấy đồng hồ công năng của ngươi ra đây, nhắn cho Diệp Thiên Dật một tin đi.”
“Không thể nào! Diệp Thiên Dật căn bản là vô tội, cho dù hắn không vô tội thì chuyện ngày hôm nay cũng là do các ngươi đã hãm hại hắn!”
Bắc Manh Manh cắn răng giận dữ nhìn Bắc Hạo Nhiên.
Bốp….
Bắc Hạo Nhiên tát Bắc Manh Manh một cái, làm nàng bay ra ngoài, sau đó hắn đưa tay ra giật lấy cái đồng hồ công năng của nàng.
“Mật khẩu là bao nhiêu?”
Trong khóe miệng của Bắc Manh Manh có vết máu.
“Hừ. Thật sự nực cười.”
Bắc Hạo Nhiên nhìn chằm chằm Bắc Manh Manh.
“Diệp Thiên Dật chính là kẻ đầu têu, bây giờ, ngươi đang nói chuyện với ta bằng những cảm xúc cá nhân, thậm chí nếu ta muốn cũng có thể nhốt ngươi vào thiên lao, ngươi có tin không?”
“Vậy ngươi làm đi, cha cũng không phải không có ở đây, há có thể để cho ngươi coi trời bằng vung?” Bắc Manh Manh lau vết máu trên miệng.
“Coi trời bằng vung sao? Ta đây là vì suy nghĩ cho toàn bộ Đế quốc Bắc Đẩu mà thôi, lẽ nào ngươi cảm thấy để cho hai đế quốc khai chiến mới là chuyện tốt sao?”
Bắc Hạo Nhiên lạnh lùng nói.
“Đừng cho là ta không đoán được mật khẩu của ngươi!” Sau đó, Bắc Hạo Nhiên nhập vào vài con số.
“Đối với ngươi mà nói không có con số nào đặc biệt ý nghĩa cả, chỉ duy nhất có thể là ngày sinh của ngươi!”
Mà sinh nhật của Bắc Manh Manh, Bắc Hạo Nhiên đã điều tra qua trước khi đến rồi!
“Trả lại cho ta!”
Bắc Manh Manh vội vàng chạy qua, nhưng Bắc Hạo Nhiên bước nhanh một cái nên né tránh khỏi, sau đó Bắc Hạo Nhiên mở khóa đồng hồ công năng ra, mở trang trò chuyện, rồi dùng giọng điệu của Bắc Manh Manh gửi tin nhắn cho Diệp Thiên Dật. Hỏi thăm hắn có làm sao không, sau đó từ từ dò hỏi và moi ra chỗ hắn đang ở.
Bắc Manh Manh nắm chặt hai nắm đấm.
Diệp Thiên Dật rất thông minh, hắn sẽ không có chuyện gì đâu.
Tuy nhiên ở bên kia, chỉ vài giây, Diệp Thiên Dật đã gửi lại một tin nhắn.
Bắc Hạo Nhiên hứng thú xem qua một chút, sau đó đôi mắt ngưng đọng lại.
“Đậu móe nhà ngươi!”
Không sai, đây là tin nhắn mà Diệp Thiên Dật phản hồi lại.
Diệp Thiên Dật đương nhiên không phải kẻ ngốc, Bắc Manh Manh nhắn tin cho hắn sao? Làm sao có thể?
“Hừ!”
Bắc Hạo Nhiên phẫn nộ ném đồng hồ công năng cho Bắc Manh Manh, mà Bắc Manh Manh lấy được đồng hồ thì chuyện đầu tiên chính là vội vàng xóa Diệp Thiên Dật đi. Nàng đang sợ điều gì đó!
...
“Cha à, Diệp Thiên Dật sao rồi?”
Hạ Thiên Hạ từ Diệp gia trở về, đêm hôm khuya khoắt nhưng Hạ Ngữ Hàn cũng không nghỉ ngơi, cũng không tu luyện, vẫn luôn đứng chờ ở nơi này.
Hạ Thiên Hạ lắc đầu: “Chạy rồi.”
Hạ Ngữ Hàn thở phào một hơi.
Chỉ cần hắn chạy rồi thì sẽ không có chuyện gì nữa.
“Nhưng hắn chạy không xa, bây giờ thành Bắc Đẩu Thiên đã bị phong tỏa rồi, ngay cả khi hắn có thuộc tính không gian thì chỉ cần xuất hiện một chút dao động không gian thôi, trong nháy mắt đã có võ giả thuộc tính không gian mạnh hơn đuổi kịp hắn rồi, vì vậy hắn chỉ có thể ẩn thân ở một chỗ nào đó tại thành Bắc Đẩu Thiên. Nhưng mà cứ kéo dài thế này mãi, hắn nhất định vẫn sẽ bị tìm ra thôi!”
Hạ Thiên Hạ thở dài một hơi.
Hắn nghĩ mãi nhưng vẫn không hiểu, thật sự khi đó Diệp Thiên Dật có thể bại lộ thân phận của mình ra để đè ép bọn họ, lúc ấy có các đại gia tộc và các thế lực đều có mặt, nếu hắn để lộ thân phận, đương nhiên Bắc Hạo Nhiên không dám động thủ, hắn càng không thể vì giết Diệp Thiên Dật mà bỏ qua hết tất cả mọi người có mặt ở đây.
Nhưng mà hắn vẫn quyết định không bại lộ.
Có điều hắn có thể hiểu được, nếu hắn bại lộ thân phận thì hắn có thể sẽ gặp phải kẻ địch càng đáng sợ, những kẻ dịch đó thậm chí có thể chính là những kẻ hai mươi năm trước!
Thứ hai, lúc đó cho dù là hắn bại lộ thân phận, thì bởi vì đế vương Bắc Hạo Nhiên đã nói ra rồi. Hắn không thể làm ra chuyện không cần mặt mũi mà thể hiện sợ hãi thân phận của Diệp Thiên Dật được, không thể bảo hắn làm trò trước mặt mọi người thả hắn đi, khom lưng uốn gối, chuyện này là không thể, lúc ấy cho dù Diệp Thiên Dật bại lộ thân phận, hắn cũng là có khả năng cao bị bắt vào thiên lao! Rồi nhỡ trong thiên lao xảy ra chuyện gì, không ai có thể biết được.
Cho nên lúc đó Diệp Thiên Dật mới không bại lộ phân thận!
Không sai, Diệp Thiên Dật cũng nghĩ như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận