Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 797: Hãy gọi ta là đại sư quản ý thời gian

Đệch!
Xem hết á? Xem hết đống này chắc chết mất! Này đến bố của đại sư quản lý thời gian cũng không chịu được!
"Xem một bộ là được rồi? Sau đó chúng ta đi ăn cơm, dạo phố, nếu không thì chờ ngươi xem hết đống này thì khuya mất, lúc ấy mấy nơi náo nhiệt nhất trong ngày lễ tình nhân cũng đóng cửa hết rồi."
Diệp Thiên Dật nói.
"Cũng đúng..."
Nàng không rõ lắm, nàng chưa từng đi chơi lễ, nàng chỉ biết là đêm nay sẽ rất náo nhiệt!
"Đi chưa?"
"Chờ tối lại đi."
"Ừm..."
Sau khi trời tối, Diệp Thiên Dật và Hạ Ngữ Hàn thay quần áo rồi khởi hành, nàng khoác tay Diệp Thiên Dật, cứ như vậy đi ra Diệp gia, hai người bắt đầu đi dạo phố.
Khoan hãy nói, hai người đi trên đường, đúng là tâm điểm chú ý, ai cũng phải quay đầu lại nhìn!
Đây là lần đầu tiên Hạ Ngữ Hàn hẹn hò đúng nghĩa, cũng là lần đầu tiên không dịch dung, không đeo khăn che mặt đi ra ngoài, có chút không quen lắm, nhất là ánh mắt của người chung quanh khiến nàng càng khó chịu, nhưng nàng lại nghĩ, mình đã kết hôn, cái này có là gì?
"Anh trai, có muốn mua một bó hoa hồng cho bạn gái không?"
Một cái cô gái đi tới trước mặt Diệp Thiên Dật.
Tuổi không lớn lắm, chỉ có mười lăm mười sáu tuổi, ăn mặc chỉ có thể nói là rất đơn giản, chắc là một cô bé gia đình có điều kiện không được tốt cho lắm.
Diệp Thiên Dật hơi cười.
"Cho ta hai bó!"
Hạ Ngữ Hàn sửng sốt một chút.
Hai bó?
"Cảm ơn, hết thảy là năm mươi tệ."
Diệp Thiên Dật đưa tiền cho nàng, sau đó đưa một bó hoa cho cô bé bán hoa: "Nè, cái này tặng cho ngươi, chúc ngươi lễ tình nhân vui vẻ."
Cô bé xinh đẹp kia hơi há miệng bất ngờ, sau đó nhìn thấy gương mặt đẹp trai của Diệp Thiên Dật, gương mặt xinh đẹp nhịn không được đỏ lên.
"Cảm ơn anh trai... Chúc các ngươi hạnh phúc."
Sau đó nàng đỏ mặt chạy ra.
"Tặng ngươi!"
Diệp Thiên Dật đưa hoa cho Hạ Ngữ Hàn.
"Cảm ơn."
Hạ Ngữ Hàn cầm bó hoa đưa lên mũi ngửi.
Đây là lần không biết thứ bao nhiêu nàng được tặng hoa rồi, nhưng lại là bó hoa mà nàng trân quý nhất.
"Ăn kem không?"
Diệp Thiên Dật hỏi.
"Có!"
"Ta đi mua cho ngươi."
Sau đó Diệp Thiên Dật không chờ Hạ Ngữ Hàn trả lời mà chạy đi luôn, đồng thời vừa đi vừa mở hộp tin nhắn ra xem.
"Chừng nào thì ngươi tới đón ta? Ta đã thay quần áo xong rồi!"
Đây là tin nhắn Bắc Manh Manh gửi cho Diệp Thiên Dật.
Kỷ Điệp cũng gửi tin nhắn cho Diệp Thiên Dật, nàng nói nàng đã đến phố đi bộ rồi!
Phố đi bộ, Diệp Thiên Dật cũng đang ở phố đi bộ đây.
Diệp Thiên Dật nuốt nước miếng một cái.
Quá khó khăn!
"Ta không có xe, ngươi đón xe đến phố đi bộ đi, chúng ta đi ăn."
Diệp Thiên Dật nhắn cho Bắc Manh Manh, sau đó lại nhắn cho Kỷ Điệp: "Gửi định vị cho ta, ta tới rồi đây."
Bắc Manh Manh nhu nhu cái miệng nhỏ, sau đó gọi xe taxi, Kỷ Điệp cũng cho gửi định vị cho Diệp Thiên Dật, nàng đã đặt phòng riêng rồi, chỉ chờ Diệp Thiên Dật đến rồi gọi món nữa thôi.
Sau đó Diệp Thiên Dật tranh thủ mang kem chạy tới chỗ Hạ Ngữ Hàn!
Lúc này Hạ Ngữ Hàn đã bị không dưới ba người đến làm quen rồi!
"Nè."
Diệp Thiên Dật đưa kem cho nàng.
"Cảm ơn."
Diệp Thiên Dật cười nói: "Còn khách sáo với ta làm gì, đi, đi xem phim thôi."
"Bây giờ xem luôn sao? Bây giờ không phải lúc đường phố náo nhiệt nhất sao? Dạo phố lúc này tốt nhất chứ?"
Hạ Ngữ Hàn vừa ăn kem vừa lặng lẽ đứng đó nhìn Diệp Thiên Dật.
Nàng không hiểu nhiều, bởi vì nàng chưa từng đi chơi lễ kiểu này.
"Ngươi nghĩ thử đi, bây giờ mặc dù là lúc náo nhiệt nhất, tất cả mọi người đều đi dạo phố vào lúc này, nếu chúng ta cũng đi dạo phố, đến lúc đi xem phim, tất cả mọi người cũng sẽ cùng đi xem phim, nhiều rạp chiếu phim như vậy cũng không đủ sức chứa ấy chứ? Nếu cứ thế hôm nay sợ là không xem được phim luôn ấy, đúng không? Không phải ngươi rất muốn xem phim sao?"
Diệp Thiên Dật nói.
"Ừm, có lý." Hạ Ngữ Hàn gật gật đầu.
Diệp Thiên Dật thở phào nhẹ nhõm, sau đó đưa Hạ Ngữ Hàn đến rạp chiếu phim, chọn một bộ phim tình cảm, chung quanh trên cơ bản cũng đã ngồi đầy, toàn bộ đều là cặp đôi, Hạ Ngữ Hàn tựa vào vai Diệp Thiên Dật ăn bắp rang, rất chăm chú theo dõi bộ phim.
Diệp Thiên Dật lặng lẽ mở giao diện tin nhắn ra.
"Ngươi đâu rồi?"
Đây là tin nhắn Kỷ Điệp gửi cho Diệp Thiên Dật, còn Bắc Manh Manh có lẽ còn đang trên đường.
Vì sao Diệp Thiên Dật lại bảo Bắc Manh Manh đón xe?
Những ngày lễ như thế này, đường chắc chắn sẽ bị tắc, nàng cần thời gian!
Cái này chính là cảnh giới mạnh nhất của việc quản lý thời gian, không riêng gì năng lực quản lý thời gian của mình rất mạnh, hắn còn có thể căn cứ hoàn cảnh, đường xá các loại phương diện đến tranh thủ thời gian!
"Tới ngay đây!"
Diệp Thiên Dật lặng lẽ trả lời tin nhắn của nàng, sau đó nuốt nước miếng một cái.
"Thôi chết, ta đột nhiên nhớ ra, quà mà ta chuẩn bị tặng cho ngươi vào lễ tình nhân đã bỏ quên ở Diệp gia không mang theo rồi!"
Diệp Thiên Dật vỗ vỗ đầu.
Hạ Ngữ Hàn nhìn Diệp Thiên Dật một chút.
Hắn... Còn chuẩn bị quà cho mình sao?
"Không sao, trở về lại tặng là được rồi."
"Không được, trở về lại tặng thì làm sao được, hôm nay là lễ tình nhân, nhất định không thể tặng quà ở nhà được, đây là một loại nghi thức! Ngươi cứ xem trước đi nhé, ta sẽ trở lại nhanh thôi!"
Diệp Thiên Dật hôn bẹp một phát lên má nàng.
"Ừm... được rồi."
Hạ Ngữ Hàn gật gật đầu, sau đó Diệp Thiên Dật nhanh chóng phóng ra ngoài, thả ra lực lượng thuộc tính không gian, đi tới một cửa hàng bán đồ trang sức cao cấp, Diệp Thiên Dật nhìn lướt qua.
"Cái dây chuyền màu lam này còn có khuyên tai màu trắng này nữa, gói lại giúp ta."
Nhân viên bán hàng kia há to miệng kinh ngạc.
Hai cái này cộng lại cũng phải đến mười triệu tử tinh tệ đấy! Đây chính là trấn điếm chi bảo của cửa hàng bọn họ! Vị khách hàng này thật là hào phóng!
"Làm nhanh lên!"
"... Dạ!"
Sau đó Diệp Thiên Dật trả tiền rồi nhanh chóng chạy ra ngoài, đi tới bên ngoài nhà hàng Kỷ Điệp chọn, sau đó đi tới chỗ phòng nàng đã đặt, đẩy cửa bước vào.
Hôm nay Kỷ Điệp cũng ăn mặc và trang điểm tỉ mỉ, thật sự đẹp đến không gì sánh được!
"Sao bây giờ ngươi mới đến?" Kỷ Điệp nhìn Diệp Thiên Dật.
Nàng mặc dù rất thông minh, nhưng nàng tuyệt đối cũng không thể ngờ được, đại sư quản lý thời gian Diệp Thiên Dật này của chúng ta vậy mà đồng thời hẹn hò cùng ba cô gái! Chủ yếu là nàng không thể tin được có người có thể làm được!
Diệp Thiên Dật cười cười, sau đó lấy ra đôi khuyên tai màu trắng kia đưa cho nàng.
"Tặng ngươi nè."
Kỷ Điệp nhận lấy, đôi mắt xinh đẹp hơi sáng lên.
"Ngươi... Là vì chọn quà cho ta nên mới đến muộn sao?"
Kỷ Điệp hỏi.
Diệp Thiên Dật không có trả lời, đó chính là ngầm đồng ý, hắn biểu thị, ta cũng không có nói dối nha, đây là Kỷ Điệp nói, cũng không phải hắn nói.
Biết làm sao được, làm sao có thể luyện được bản lãnh tra nam? Không không không, đây không phải tra nam, đây phải gọi là tình thánh! Dù sao Diệp Thiên Dật cũng là thật lòng đối với các nàng mà, chỉ là... nếu không chạy qua chạy lại như thế này này, chẳng nhẽ bảo một mình hắn mang theo cả ba người các nàng cùng đi chơi lễ tình nhân sao? Làm sao làm thế được? Diệp Thiên Dật chỉ có thể làm như thế này.
"Tha thứ cho ngươi đó!"
Sau đó Kỷ Điệp đắc ý cất khuyên tai đi.
Gu thẩm mỹ của Diệp Thiên Dật cũng khá tốt, cộng thêm lại là đồ đắt nữa, mặc dù đôi hoa tai màu trắng này Diệp Thiên Dật chỉ cần nhìn lướt qua đã quyết định mua rồi, nhưng hắn biết nó chắc chắn rất hợp với Kỷ Điệp!
"Gọi món đi."
"Ừm..."
Diệp Thiên Dật lau mồ hôi, mấy vụ quản lý thời gian này thật là khó! May mắn, đến bây giờ vẫn rất hoàn mỹ.
Đồ ăn được dọn lên, Diệp Thiên Dật mới ăn vài miếng, đồng hồ công năng đã rung lên báo có tin nhắn, Diệp Thiên Dật biết là Bắc Manh Manh gửi tin nhắn tới...
"Tắc đường chết đi được, ta đã tới phố đi bộ rồi nề, ngươi ở đâu rồi?"
Diệp Thiên Dật: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận