Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 891: Ta có thể chữa trị giúp ngươi, giúp ngươi lên cấp

Về cấp bậc, tiên sư ở trên thiên sư, số lượng tiên sư cũng không nhiều nên quyền lợi sẽ lớn hơn! Hơn nữa, cảnh giới của thiên sư không nhất định là phải cao, bình thường chỉ cần có một chút công lao tương đối lớn, rồi được đế vương tán đồng là được phong làm thiên sư, mà thực lực của tiên sư nhất định cũng cần phải rất mạnh!
Nếu như tên nhóc này thật sự đã lấy trộm đồ của đế vương, vậy nếu hắn tìm thấy, tất nhiên sẽ được tán thưởng!
Dù sao trong Bát Hoang này, lớn nhất vẫn là đế vương!
"Vâng!"
Sau đó ông lão định thu Diệp Thiên Dật, Diệp Thiên Dật lại nói: "Tiền bối, ta có thể không còn sống lâu nữa, xin tiền bối đừng thu ta vào trong linh khí. Ta hy vọng trên đường có thể ngắm nhìn phong cảnh nhiều hơn."
Ông lão hừ lạnh một tiếng, hắn cảm thấy thế nào cũng không quan trọng, nói không chừng trước đó còn có thể moi ra xem hắn đã trộm bảo bối gì, xem có hữu dụng với mình hay không, sau đó lấy một sợi dây thừng thần tiên trói Diệp Thiên Dật lại.
Diệp Thiên Dật bị lão già này mang đi, sau đó giẫm lên hư không lao nhanh như tên bắn về phía chủ thành Tinh Hải Thiên.
Có thể là ông lão này cố ý không bay quá nhanh, Diệp Thiên Dật cũng nhìn ra được rồi!
Phải rồi, bảo bối của đế vương mà, tạm thời không nói đến việc hắn đã trộm như thế nào, càng đến gần Chúng Thần Chi Vực, những chuyện không thể cũng càng có thể xảy ra trong mắt những cường giả này, bởi vì đã có quá nhiều và quá nhiều yêu nghiệt, các loại linh khí, năng lực. Tuyệt đối không thể dùng cái nhìn phiến diện và nông cạn của bản thân để xem xét một việc được!
Tại sao một Thiên Đạo cảnh lại không thể xông vào đế cung để lấy trộm đồ nhỉ?
Hắn sẽ xem trước một chút xem rốt cuộc bảo vật của đế vương là gì. Nếu như là đồ tốt, là bảo vật có thể thay đổi một đời của bản thân thì thà rằng hắn cầm theo bảo vật rồi chạy trốn, phản bội đế vương, dù thế nào thì với tu vi của hắn, trốn đến một nơi nào đó cũng đừng hòng có người tìm thấy hắn. Hơn nữa, hắn cũng có thể đi tới Chúng Thần Chi Vực, có thể nâng cao cảnh giới mới là quan trọng nhất.
Trong hư không, tiên sư đưa tay ra, sau đó điểm vào trên trán của Diệp Thiên Dật!
Diệp Thiên Dật không cảm thấy gì, nhưng ông lão cho rằng Diệp Thiên Dật bị mê hoặc bởi vẻ đẹp của Tô Mị Nhi nên mới liều lĩnh đi đến thành Tinh Hải Thiên, một chiêu này có thể giúp Diệp Thiên Dật tỉnh táo lại!
"Ranh con, chắc ngươi đã phục hồi trở lại bình thường rồi chứ?"
Ông lão trói Diệp Thiên Dật lại, vừa lao nhanh như tên bắn đến thành Tinh Hải Thiên vừa thản nhiên nói.
Sở dĩ Diệp Thiên Dật phải ở bên ngoài là bởi vì hắn xem xem có thể trực tiếp moi ra tin tức gì về người thiên sư muốn xử lý mình kia từ trong miệng ông lão này hay không.
"Tiền bối có ý gì?"
Diệp Thiên Dật hỏi một câu.
"Tuổi còn nhỏ mà đã có tu vi của Thiên Đạo, tuy không được tính là yêu nghiệt nhưng có thể được gọi là thiên tài rồi. Trong tương lai ngươi có tiềm lực vô cùng lớn, thậm chí có khả năng tấn thăng Thần Tôn cảnh hoặc Thần Hoàng cảnh, chết như vậy thì hơi có chút đáng tiếc rồi, ngươi muốn cứ như vậy mà chết sao?"
Diệp Thiên Dật lắc đầu: "Đương nhiên là không muốn."
"Vậy được, ta cho ngươi một cơ hội, chỉ là ăn cắp một thứ của thành chủ mà thôi. Bây giờ ta đã đưa ngươi rời đi rồi, hắn cũng không quản được gì, ngươi chỉ cần nói cho ta biết ngươi đã trộm bảo vật gì của đế vương, ta sẽ đảm bảo mạng sống cho ngươi, thế nào?"
Tiên sư thản nhiên nói.
Năm đế quốc là thế lực mạnh nhất của Bát Hoang, cho nên bảo vật của đế vương tuyệt đối không thấp, hoặc có thể là thần khí cấp Thần Hư chăng?
Chân mày Diệp Thiên Dật cau lại.
"Tiền bối nói cho ta biết trước, cái người thiên sư nói ta ăn trộm kia là người nào, ta sẽ nói cho tiền bối ta đã trộm cái gì, đồng thời đưa bảo vật cho ngươi!"
"Ồ? Lời này là thật chứ?"
Diệp Thiên Dật gật đầu: "Thật!"
Sau đó tiên sư nói: "Ta đã gặp qua Hà thiên sư vài lần. Hắn mới trở thành thiên sư vài ngày trước. Lúc đó, chẳng biết vì sao một vị phi tử mà bệ hạ vô cùng yêu thích đột nhiên mắc phải một loại ám tật. Bệ hạ đã mời rất nhiều y sư vô cùng nổi danh trong Bát Hoang nhưng không tìm được cách để trị tận gốc. Cuối cùng là vị Hà thiên sư đó đã ra tay chữa trị cho nương nương, đồng thời được bệ hạ coi trọng, phong hắn làm thiên sư!"
"Mạnh đến vậy à?"
Chân mày Diệp Thiên Dật cau lại.
"Hả? Mạnh á? Cũng chẳng phải thế, tu vi cũng không phải là quá cao, chỉ là vừa khéo mèo mù vớ phải cá rán nên hắn biết chữa trị được ám tật của vị nương nương đó mà thôi! Về phần những phương diện khác như y thuật, thậm chí ta còn cảm thấy hắn không bằng một phần mười của ta!" Ông lão khinh thường nói!
Sau đó hắn nhìn về phía Diệp Thiên Dật, nói: "Được rồi, ta đã nói với ngươi những thứ nên nói rồi, cũng hy vọng ngươi giữ đúng lời hứa, giao cho bảo vật cho ta!"
Sau đó Diệp Thiên Dật nói: "Vậy tiền bối có thể bỏ qua cho cô gái trong linh khí của ngài hay không?"
"Không thể nào! Giao bảo vật ra đây, bây giờ ta sẽ thả ngươi ra. Chuyện ngươi ăn trộm bảo vật của đế vương cũng chỉ có ta và Lý tương quân biết, sẽ không truyền ra ngoài. Ta cũng không cần diệt khẩu ngươi, nhưng yêu nữ này là bệ hạ tự mình hạ lệnh muốn ta đưa về, cho nên lúc này tuyệt đối không thể! Bảo vật đâu?"
Ông lão nhìn về phía Diệp Thiên Dật rồi đưa tay ra!
Diệp Thiên Dật cũng không biết những gì ông lão này nói là thật hay giả, bảo vật? Hắn làm gì có! Nhưng có lẽ ông lão này có thể...
Bởi vì ông lão này hỏi chuyện này, hắn muốn bảo vật, vậy dễ nhận thấy rằng hắn là một người coi trọng lợi ích. Vậy thì nếu như mình có thể cho hắn lợi ích tốt hơn, chẳng phải là ông lão này có thể giúp được bản thân sao?
"Thật ra ta chưa hề trộm bảo vật của đế vương." Diệp Thiên Dật nhún vai một cái rồi nói!
Trong chớp mắt, ông lão kia nắm chặt cổ của Diệp Thiên Dật!
Bạn cần đăng nhập để bình luận