Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 948: Hàn Nhụy: trái tim đau, đau quá

Thật sự, ngay cả Hàn Nhụy cũng muốn đạp chết Diệp Thiên Dật, chớ nói chi là những người khác!
Người này, đơn giản chính là tên khốn!
Nàng bị Diệp Thiên Dật hôn, bình thường hẳn là rất phẫn nộ, bởi vì nàng không chỉ là một học sinh bình thường, nàng là em gái của Nữ hoàng, địa vị của nàng cũng rất cao, nhưng mà không hiểu sao nàng lại không tức giận!
Không thể nào? Chẳng nhẽ nàng cũng thích hắn rồi?
Được thôi, nàng thừa nhận có chút chút hảo cảm, nhưng mà không đến mức thích chứ?
Không thể nào! Nàng là Hàn Nhụy cơ mà! Cứ coi như là hôn cái mông heo một chút mà thôi, cái này có cái gì?
"Nè nè nè, vì sao Hàn sư tỷ và Diệp Thiên Dật lại đi cùng nhau rồi? Bọn họ không phải đối đầu với nhau sao?"
"Ta cũng không hiểu được? Chẳng lẽ mị lực của Diệp Thiên Dật thật mạnh như vậy sao?"
"Ta cảm thấy là vậy đó, nếu ngươi cũng đẹp trai như vậy, lại có thể lấy Thiên Đạo cảnh đánh bại Tiên Vương cảnh, ngươi cũng có thể có mị lực lớn như thế, ngươi cũng có thể bắt cá hai tay, mà lại đều là những cô gái xinh đẹp như vậy, các vị đừng ghen tỵ nữa, cứ nhìn lại sự chênh lệch giữa mình và Diệp Thiên Dật đi."
"Đậu móe! Có nội ứng! Các anh em, chơi hắn!"
"..."
Đang yên đang lành, Diệp Thiên Dật thành đối tượng công kích của toàn bộ học viện.
Hoàng Lâm Vũ gắt gao nắm chặt nắm đấm!
Hắn lại làm sao có thể không nhìn ra, Diệp Thiên Dật này là cố ý khoe khoang ở trước mặt hắn, kích thích hắn?
Mẹ nó!
Chóa!
"Ngươi chờ đó cho ta, ta xem ngươi còn có thể nhảy nhót bao lâu nữa!"
Hoàng Lâm Vũ đôi mắt lóe ra sát ý.
Một bên khác, ba người đi tới một nhà hàng năm sao xa hoa, chọn phòng riêng, Hàn Nhụy mời, vậy Diệp Thiên Dật khẳng định không khách khí!
"Ăn cái gì cứ thoải mái gói, tiệm này ta thường xuyên đến, đồ ăn rất ngon, xem như ta bồi tội với ngươi."
"Ngươi nói đó nha!"
Hàn Nhụy gật gật đầu.
"Cô Hàn là khách quen của chúng ta, thường xuyên có người mời nàng tới ăn, đây là ta lần đầu tiên ta nhìn thấy cô Hàn mời người khác đấy."
Quản lý đại sảnh mỉm cười nói.
Diệp Thiên Dật vừa xem menu vừa hỏi: "Có phải người mời nàng đều là đàn oongn không?"
"Đúng, trên cơ bản đều là nam."
"Xí, cặn bã nữ! Ta nhổ!"
Hàn Nhụy: ???
"Nếu là Hàn sư tỷ mời..."
Diệp Thiên Dật vuốt cằm.
"Tới trước tám thùng rượu Thiên Đường Lễ Pháo."
Hàn Nhụy: ???
"Ngươi bị điên à!"
Nàng hơi há miệng.
Một chai Thiên Đường Lễ Pháo này áng chừng cũng phải một hai trăm nghìn, một thùng tám chai, tám thùng đó chính là hơn mười triệu.
Diệp Thiên Dật nhìn ra được cô nàng này khẳng định là phú bà, bòn ví nàng! Nhất định phải bòn sạch ví nàng! Để nàng chừa thói bắt nạt người khác đi!
"Dù sao cũng là tự ngươi nói muốn mời, nếu ngươi muốn nuốt lời, vậy thì thôi vậy!"
Hàn Nhụy: "..."
Hu hu hu, cái túi tiền của nàng, hu hu huhu
"Mời! Mời! Nhưng mà ngươi uống được nhiều như vậy sao?"
"Uống không hết mang về uống, ngươi nói muốn đền bù ta, không biết chút ít tâm ý này ngươi có sẵn sàng trả không?"
"Được, được!"
Hàn Nhụy gật gật đầu.
Nhưng trong lòng đang rỉ máu!
Nàng không có tiền nha, bởi vì nàng luôn luôn ham chơi, cho nên Hàn Nhã Nhi đã khống chế ví tiền của nàng, cũng bởi vậy nàng mới cần đám con trai trả tiền cho nàng, ừm, nhưng mà nàng không phải cặn bã nữ, cũng không phải đồ khốn! Thật sự không phải!
Vị quản lý đại sảnh kia lau mồ hôi!
Hắn cũng không biết thân phận cụ thể của Hàn Nhụy, nhưng vẫn biết sương sương, Đại sư tỷ của học viện Thánh Tâm Thiên, vô số người theo đuổi, đoán chừng thân phận cũng không thấp, lại có người dám bòn ví của nàng.
"Tiểu Thiên Vũ ngươi uống gì?"
"Gì cũng được."
"Vậy lại thêm tám thùng nữa."
Hàn Nhụy: ???
"Ngươi ngươi ngươi! Diệp Thiên Dật, ngươi ngươi ngươi!"
Hàn Nhụy chỉ vào Diệp Thiên Dật, tức đến mức nói không ra lời.
"Không phải chứ, Hàn sư tỷ, chẳng nhẽ có chút này mà ngươi cũng không cho à? Đây là tiểu Thiên Vũ muốn uống."
"Cho! Ta cho!"
Hàn Nhụy yên lặng vỗ vỗ ngực mình, trái tim nàng đau quá.
"Vậy Hàn sư tỷ ngươi uống gì?"
Diệp Thiên Dật hỏi.
"Gì cũng được."
Hàn Nhụy nói.
"Vậy lại thêm tám thùng."
Hàn Nhụy: ???
"Ta uống nước, uống nước."
Hàn Nhụy vội vàng nói.
Tịch Thiên Vũ bất đắc dĩ lắc đầu.
Haizzz, chọc ai cũng chớ chọc cái tên Diệp Thiên Dật này!
Nhưng mà nàng đã từng tiếp xúc với Hàn Nhụy, thân phận nàng nhất định không đơn giản! Chút tiền ấy hẳn là không đáng gì.
"Còn đồ ăn à, cái trứng cá muối này xem ra không tệ."
Hàn Nhụy ngồi ở đó, thân thể mềm mại cứng lại!
Trứng cá muối, cái thứ quỷ này đắt rất không hợp thói thường.
Quản lý đại sảnh cười nói: "Đúng vậy, đây là món ngon nhất ở nhà hàng chúng tôi! Một muôi chỉ cần hai trăm nghìn."
Hàn Nhụy: ???
"Vậy cho một cân."
Hàn Nhụy: ???
Hai mắt Quản lý đại sảnh sáng lên!
Vô địch!
"Quản lý, có đủ một cân không vậy?"
Hàn Nhụy ho khan một tiếng hỏi.
Thật ra toàn bộ cửa hàng cũng chỉ có một cân, đại khái có thể bán một năm, nhưng mà câu hỏi này của Hàn Nhụy... Hắn đại khái hiểu ý của nàng rồi.
"Nhà hàng chúng tôi cũng chỉ có nửa cân thôi."
"Khụ khụ khụ —— "
Hàn Nhụy ho khan một tiếng.
Cẩu tặc!
Cẩu tặc tham tiền! Ngươi nói ít đi một chút không được sao, nói chỉ còn lại ba bốn muôi không được sao! Sau này ta thề không bao giờ đến ăn ở chỗ các ngươi nữa!
"Vậy được, mang hết một cân lên đi." Diệp Thiên Dật nói.
"Này này này, người ta cũng nói còn có nửa cân thôi mà!"
Hàn Nhụy vội vàng nói.
"Nếu không có, vậy đi nhà hàng khác ăn thôi." Diệp Thiên Dật nói.
Vừa nãy thông qua ánh mắt của quản lý đại sảnh Diệp Thiên Dật đã thấy được, khẳng định có!
He he! Mời khách? Ta làm thịt chết ngươi! Hừ! Hôm nay phải vét sạch ví của ngươi ta mới thôi.
"Có, ta... Ta đi điều từ chi nhánh khác tới, khẳng định có!"
Diệp Thiên Dật gật gật đầu: "Vậy là được rồi, còn có cái này... tôm hùm này nữa, ừm... móe? Cái này là thịt bò gì mà đắt thế? Một miếng mà tám mươi nghìn cơ á? Cho ta năm miếng, tiểu Thiên Vũ ngươi ăn bao nhiêu?"
"Một... Một miếng là được rồi."
"Hàn sư tỷ đâu?"
"Một miếng thôi."
Hàn Nhụy vỗ ngực.
Đau tim quá đau tim quá.
"Vậy các ngươi còn ăn cái gì nữa không? Ta gọi xong rồi đó."
Hàn Nhụy nhìn về phía Tịch Thiên Vũ.
"Ta được rồi!"
"Ta cũng được!"
"Vậy ta đây đi chuẩn bị ngay!"
Hàn Nhụy nghiến răng nghiến lợi trừng Diệp Thiên Dật một chút.
Không được không được, nhất định phải tìm chị đại nhà mình khóc lóc đòi trả tiền mới được, nàng không chịu được!
Hàn Nhụy thở ra một hơi.
"Sao các ngươi lại quen biết nhau và trở thành người yêu thế?"
Nàng thật ra rất tò mò.
"Nàng nhiệt tình theo đuổi ta, ta có thể làm thế nào?"
Diệp Thiên Dật nhún vai.
Tịch Thiên Vũ: ???
"Thật hay giả thế?"
Hàn Nhụy uống một hớp nước, sau đó vội vàng để qua một bên!
Không được, giữ lại bụng uống nhiều rượu một chút! Nếu không mình sẽ thiệt thòi lớn.
"Hắn da mặt dày, nói thế mà cũng không biết ngượng."
Tịch Thiên Vũ nói.
"Ta biết." Hàn Nhụy gật gật đầu.
Rất nhanh, bọn họ đã ăn xong, về phần tiêu tốn bao nhiêu, Diệp Thiên Dật không dám nhìn, đoán chừng không ít!
Hàn Nhụy khổ sở thanh toán ở quầy lễ tân.
Một người đàn ông vội vã đi ra.
Rầm——
Hắn không cẩn thận đụng phải Hàn Nhụy.
"Xin lỗi, thật xin lôi."
Hắn liên tục nói lời xin lỗi, sau đó đi nhanh, xem ra có vẻ rất gấp gáp, Hàn Nhụy cũng không có hoài nghi gì, về phần Diệp Thiên Dật, hắn căn bản cũng không thấy được, hắn đang ngồi đó anh anh em em với Tịch Thiên Vũ thân yêu của hắn.
Một đêm cứ như vậy trôi qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận